Thơ. Mười bốn khúc / 36-40/
Nhận chúng con một bái
Sau bão giông là mưa thuận gió hòa
Sau lũ lụt là đồng xanh trái chin
Ba mươi năm dài hay ngắn
Đầm ấm một lương duyên ?
Xin mẹ cha cô bác
Xin những ai ba mươi năm trước
Dự mừng hôn lễ chúng tôi
Nay đã về trời làm gió làm mưa
Nhận chúng tôi một bái
Lời trăm năm thắm nửa đoạn đường.
Xin hồn con tội nghiệp mẹ cha nghèo
Vội vàng giã biệt
Xin mái nhà của cha giột nát
Một đàn con lợp không xong
Hư không hỡi hư không
Bái này còn ân hận mãi.
Xin bạn bè xa ngoái lại
Xin bạn bè gần đừng đi
Ba mươi năm tưởng mới hôm qua
Hôi hổi bàn tay tình bạn
Đá vàng hoạn nạn hoan ca
Bái này xin tình nhận.
Còn bái ngũ chúng tôi tạ nhau
Ba mươi năm ta lại lễ tơ hồng
Vẫn xinh đẹp là em ngày ấy
Vẫn đấng nam nhi là anh ngày ấy
Con cháu ta nếp tẻ một sân đời
Nào cho anh một nụ hôn lửa cháy.
Đám cưới cổ đổ rượu nàng Vân
Đám cưới tân ba tầng rượu chát
Chúng mình cưới nhau
Chỉ có trà đào và quy gai quy xốp
Thuốc là điếu vấn sợi vàng
Và tiếng máy bay địch đã bay xa.
Em chưa một lần làm hoàng hậu
Khăn đóng áo dài thêu
Ai đó tặng đôi gối cưới
Chim câu quấn quýt bây giờ
Bạn bè tặng rất nhiều thơ
Vần điệu một đời rơi nước mắt.
Ba mươi năm em vẫn em chân chất
Rượu làng Vân em rót mời anh
Ly rượu chát anh mừng mình
Vui gì mà em đẹp thế ?
Ba mươi năm vẫn hôn nồng nàn thế ?
Đám cưới cổ bỗng nhiên tân.
Em nhận tất cả những lời mừng
Rồi trả lời mừng từng người một
Nhờ giữ dùm cho hai mươi năm sau
Trong đám cưới vàng
Em xin nhận lại
Đeo cổ tình một chiếc kiềng yêu.
.Đêm ấy anh mơ thấy đám cưới vàng
Em làm hoàng hậu
Gót hài thơ thẩn chờ ai
Anh giật mình gọi tỉnh
Em cười trong tiếng trách yêu
Rượu làng Vân(*) say lịm..
(*) RƯỢU LÀNG NHÂN
Viết bên lề bài Đám cưới Bạc, nguyên tựa Rượu làng Vân
Trai làng Nhân giã gạo đầu trăng
Kỳ lạ giã gạo ngủ gật
Mớ gật bay lên trời giã gạo cùng tiên
Gái làng Nhân tãi gạo phơi trăng
Trộn trăng vào gạo
Trộn tình thanh vắt mầu trăng
Hạt gạo cũng mầu trăng
Trai làng Nhân từ tiên về thức
Bế gạo trăng vào nồi
Gái làng Nhân nhóm lửa vú trinh
Rượu cất
Sàng rơm hương trăng giọt giọt
Tình say lịm lịm
Rượu Nhân
Sài Gòn 1.1.1995
37.
TUẦN TRĂNG MẬT KỲ LẠ
Tôi có một giấc mơ kéo dài 40 năm. Ngày nào tôi cũng mơ thấy đám cưới với một tuần trăng mật. Kể giấc mơ này ai cũng phì cười cho là tôi nhạo báng thơ hoặc chạm mát thần kinh ảo huyễn
Duy chỉ vợ tôi tuyệt tin là có giấc mơ này, em bảo em chờ đợi giấc mơ này từng đêm, hàng đêm và em đã thấy giấc mơ theo trăng già trôi ngược lại non, đang tới đầu làng, sắp sửa chống sào bên giếng ngọc
Chiều hôm chẳng hiểu duyên cớ gì con trai tôi từ Seattle bay về quê thăm cha mẹ và một giờ sau con gái tôi cũng từ Ohio về tới.
Đứa gái ôm triệu bông hoa khoe mới hái từ thung lũng trời. Hoa nhà trời sắc mây mầu gió thơm ơi là thơm. Hoa nở ngập căn nhà cha mẹ.
Đứa trai hát xoan ghẹo sau cây rơm vàng, hát dệt rơm vàng, cong mềm một cánh thuyền trăng
Giấc mơ bật thức. Tôi dụi mắt, tôi ngỡ ngàng, giấc mơ của tôi ơi có phải thực đã về không đấy ? Vợ tôi gật đầu, đúng là thuyền trăng đêm ấy
Con trai tôi đang quỳ trước mặt. Nâng tay cha ấp vào tay mẹ. Lời nước mắt: Cha mẹ cưới nhau đi, để kịp lên thuyền hưởng tuần trăng mật.
Con gái tiếp lời anh: Cha mẹ hôn nhau đi, hôn thật lâu, thật dài, để chúng con tung mừng hoa cưới
Tôi hôn em dịu dàng. Hôn em dịu dàng. Em dịu dàng. Dịu dàng. Chúng tôi dịu dàng theo tay các con nâng bước lên thuyền trăng…
+
Thuyền trăng này, 40 năm trước, làm sao quên
Tàn nhang em lại thắp hương. Thắp cùng Nam Mô. Xin Nam mô cho được thành đàn bà. Thành đàn bà chết mới được siêu. Còn nếu chẳng may anh chết. Em mãi bế bồng giọt tình ru tụng Nam mô
Chẳng biết Nam mô linh thiêng thế nào. Mà thủ trưởng mềm lòng cho anh xả trại một đêm.
Anh lao như gió về em. Gặp lúc thuyền trăng đang neo trước thềm. Anh vồi vội bồng tình lên thuyền trăng. Âm dương giã gạo
Đêm ấy B52 truy sát sông Hồng. Lửa bén đến Hàng Than, Hàng Quạt. Than quạt cho lửa thêm phừng. Tiếng trẻ khóc ri dọc Hàng Bồ, Hàng Cót. Thúng mủng chạy lên rừng. Mẹ hơ hải lội khắp vùng Chợ Gạo. Tem phiếu cháy rồi ruột tượng rỗng không. Ông chậm bước hỏi thăm đường Hàng Lọng. Lọng nao chống đứng lưng còng. Cha đang dập lửa Cửa Đông. Súng trường và hầm trú ẩn…
Được cối gạo này lại giã cối khác. Âm dương thậm thịch miệt mài.
Tiên đồng hát câm, Ngọc nữ múa câm. Trăng chèo tiền phương hứa tặng một thúng xôi vò, một vò rượu tăm. Trăng quan họ hậu phương hứa tặng đôi chăn em đắp, đôi chằm em đeo
Tất cả còn trong lời hứa, ngoài một khẩu trầu trăng. Trăng bảo cắn răng nhau mà giã, âm dương thậm thịch miệt mài, quết trầu đỏ thắm bờ môi, bờ môi bật khóc, vang thanh tiếng khóc hài nhi chào đời.
Đêm ấy, trăng dù cố cũng phải già phải lặn.
Sau đêm ấy anh nhập vào dòng người trôi hồn nhiên tiền phương, dòng trôi bất tận bất tận, như con suối cái sông, nào mấy ai như anh được thành đàn ông, biết tiếng hát làm tình…Anh cắn răng dây súng tứa máu nén khóc.
Sau đêm ấy em ở lại hậu phương. Nào tay búa tay súng. Nào bài ca năm tấn. Nào đường cầy đảm đang. Nhưng thư gửi chồng em chỉ nhắc lời thao thiết, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
Quả thật, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
+
Chiến tranh đã đi qua. Thuyền trăng năm ấy vẫn chưa trở về. Và em chưa một lần nhắc anh trả nợ. Vì thế, tuần trăng mật trong anh vẫn chỉ là giấc mơ.
Anh trả nợ làm sao được, khi mà đói rét nọc đôi ta giữa sân đình, tím roi gió, bầm roi nắng. Anh cởi trần đời mà cầy cuốc, mà chợ trời, mà sân si lợi lạc. Em lầm lũi lầm lũi yêu anh thương con
Anh trả nợ làm sao được khi mà danh vọng trong ngực anh vẫn gào thét, bả hư danh như cô gái đôi tám làm bộ hớ hênh nứt áo, mời gọi lên giường gạ bán cái trinh tiết chết cũng ra ma, chính chuyên chết cũng khiêng ra ngoài đồng
Anh trả nợ làm sao được khi mà anh tưởng tượng ra thất vọng, muốn lao nát thân trên đường ray tầu hỏa, muốn trầm mình dưới nước tắm hồn vô vọng thanh cao
Giải cứu chúng ta khỏi sân si danh vọng, khỏi tham nhũng kiếp, khỏi trụy lạc phận, lại vẫn là thuyền trăng đêm ấy, đêm trăng âm dương giã gạo, kiếp gửi thậm thịch miệt mài.
Thuyền trăng mật mượn Rằm phép lạ. Phép lạ nhiệm mầu. Trăng cho anh trả nợ em tuần trăng mật
Thuyền trăng mặt mượn Rằm trôi về đêm trăng 40 năm trước, trôi từ Hà Nội sang Seattle
Trước lối vào khoang trăng mật bầy hai vạc than. Vạc tay phải đốt mã chiến tranh. Vạc tay trái hóa vàng sân si kiếp gửi.
Hai hàng tiên đồng ngọc nữ đón rước tình. Ngào ngạt sen Tây Hồ anh Họa (*) hái sáng nay. Thao thảo lan rừng của Hạc(*). Nhương (*) nối mạng núi Bắc. Nhơn (*) nối mạng buồm Nam. Tuấn (*) lỉnh kỉnh camera to đùng như đại bác…
Tất cả đang ngẩn ngơ, ai bỗng đọc thơ trăng mật của Hoành và Phượng (*)
Con đường tình ta đi. Chỉ hai đứa. Một chiếc xe. Một con đường. Và bầu trời mênh mang. Những mảng hoàng hôn vàng tím. Lòng ta thấm ngập. Mênh mông sắc mầu. Từ những hoàng hôn ta đã đi qua…
+
Thơ dẫn đôi ta vào trăng mật của chúng mình
Xôi vò lời hứa năm xưa gánh đến kìn kìn. Rượu tăm lời hứa năm xưa vác đến kìn kìn. Tay tình bóc chiếu, tay yêu đắp chăn, môi yêu thổi gió đeo chằm...
Đôi ta lại trở về đêm ấy. Trẻ như chưa bao giờ trẻ thế. Đẹp như chưa bao giờ đẹp thế. Âm dương nồng say như chưa bao giờ miệt mài nồng say thế. Giã gạo thập thình thuyền trăng
Trăng ơi, món nợ tình này lớn thế, biết làm sao trả đủ cho trăng?
Trăng cười phơi phơi. Gió cười phơi phơi. Âm dương phơi phơi tít mắt.
Vầng trăng con mắt nhìn. Như thần linh chứng giám. Mỗi khi gặp hoạn nạn. Lại nhìn vầng trăng treo. Mỗi khi tắt lửa yêu. Lại gọi trăng xin lửa. Nợ trăng chỉ trả đủ. Thủy chung yêu một đời…
Tin trăng chúng tôi đã sống tuần trăng mật suốt đời.
Seattle, 23/8/2011
(*) Tên các bạn thơ đương thời: Hoàng Xuân Họa, Trần Vân Hạc, Trần Nhương,
Lê Thiếu Nhơn, Nguyễn Anh Tuấn, Trần Đình Hoành, Túy Phượng.
38.
LỜI CHIM CÂU
1. Tiếng gù bồ câu trống
Chúng tôi chỉ là đôi bồ câu
Không biết véo von chỉ biết gù
Chim vợ gù giọng thủy
Chim chồng gù giọng thổ
Bài thơ này viết tặng Lý Phương Liên
Tuy thế, tôi không chỉ lan man về vợ
Chúng tôi lan man thủy thổ về loài bồ câu
Thủy thổ âm dương tương khắc
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Vợ tôi dòng họ Lý
Chữ Phương Liên hàm hai bờ nghĩa
Phương của sen và hương của sen
Một bông sen gái
Thực vật có hoa đực hoa cái
Bồ câu có trống có mái
Người có đàn ông đàn bà
Chim trống gù đàn ba dây
Chim mái gù đàn sáu khúc
Đàn ba dây là Càn tam liên
Đàn sáu khúc là Khôn lục đoạn
Trong rừng câu răn dạy làm người
Tôi chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người(*)
Một câu cửa miệng dân gian
Con xin Mẹ làm vô loài xướng ca (*)
Thương thay bồ câu không biết hót!
Tôi lạc giữa vườn chữ nghĩa ba hoa
Sau bão giông là mưa thuận gió hòa
Sau lũ lụt là đồng xanh trái chin
Ba mươi năm dài hay ngắn
Đầm ấm một lương duyên ?
Xin mẹ cha cô bác
Xin những ai ba mươi năm trước
Dự mừng hôn lễ chúng tôi
Nay đã về trời làm gió làm mưa
Nhận chúng tôi một bái
Lời trăm năm thắm nửa đoạn đường.
Xin hồn con tội nghiệp mẹ cha nghèo
Vội vàng giã biệt
Xin mái nhà của cha giột nát
Một đàn con lợp không xong
Hư không hỡi hư không
Bái này còn ân hận mãi.
Xin bạn bè xa ngoái lại
Xin bạn bè gần đừng đi
Ba mươi năm tưởng mới hôm qua
Hôi hổi bàn tay tình bạn
Đá vàng hoạn nạn hoan ca
Bái này xin tình nhận.
Còn bái ngũ chúng tôi tạ nhau
Ba mươi năm ta lại lễ tơ hồng
Vẫn xinh đẹp là em ngày ấy
Vẫn đấng nam nhi là anh ngày ấy
Con cháu ta nếp tẻ một sân đời
Nào cho anh một nụ hôn lửa cháy.
Đám cưới cổ đổ rượu nàng Vân
Đám cưới tân ba tầng rượu chát
Chúng mình cưới nhau
Chỉ có trà đào và quy gai quy xốp
Thuốc là điếu vấn sợi vàng
Và tiếng máy bay địch đã bay xa.
Em chưa một lần làm hoàng hậu
Khăn đóng áo dài thêu
Ai đó tặng đôi gối cưới
Chim câu quấn quýt bây giờ
Bạn bè tặng rất nhiều thơ
Vần điệu một đời rơi nước mắt.
Ba mươi năm em vẫn em chân chất
Rượu làng Vân em rót mời anh
Ly rượu chát anh mừng mình
Vui gì mà em đẹp thế ?
Ba mươi năm vẫn hôn nồng nàn thế ?
Đám cưới cổ bỗng nhiên tân.
Em nhận tất cả những lời mừng
Rồi trả lời mừng từng người một
Nhờ giữ dùm cho hai mươi năm sau
Trong đám cưới vàng
Em xin nhận lại
Đeo cổ tình một chiếc kiềng yêu.
.Đêm ấy anh mơ thấy đám cưới vàng
Em làm hoàng hậu
Gót hài thơ thẩn chờ ai
Anh giật mình gọi tỉnh
Em cười trong tiếng trách yêu
Rượu làng Vân(*) say lịm..
(*) RƯỢU LÀNG NHÂN
Viết bên lề bài Đám cưới Bạc, nguyên tựa Rượu làng Vân
Trai làng Nhân giã gạo đầu trăng
Kỳ lạ giã gạo ngủ gật
Mớ gật bay lên trời giã gạo cùng tiên
Gái làng Nhân tãi gạo phơi trăng
Trộn trăng vào gạo
Trộn tình thanh vắt mầu trăng
Hạt gạo cũng mầu trăng
Trai làng Nhân từ tiên về thức
Bế gạo trăng vào nồi
Gái làng Nhân nhóm lửa vú trinh
Rượu cất
Sàng rơm hương trăng giọt giọt
Tình say lịm lịm
Rượu Nhân
Sài Gòn 1.1.1995
37.
TUẦN TRĂNG MẬT KỲ LẠ
Tôi có một giấc mơ kéo dài 40 năm. Ngày nào tôi cũng mơ thấy đám cưới với một tuần trăng mật. Kể giấc mơ này ai cũng phì cười cho là tôi nhạo báng thơ hoặc chạm mát thần kinh ảo huyễn
Duy chỉ vợ tôi tuyệt tin là có giấc mơ này, em bảo em chờ đợi giấc mơ này từng đêm, hàng đêm và em đã thấy giấc mơ theo trăng già trôi ngược lại non, đang tới đầu làng, sắp sửa chống sào bên giếng ngọc
Chiều hôm chẳng hiểu duyên cớ gì con trai tôi từ Seattle bay về quê thăm cha mẹ và một giờ sau con gái tôi cũng từ Ohio về tới.
Đứa gái ôm triệu bông hoa khoe mới hái từ thung lũng trời. Hoa nhà trời sắc mây mầu gió thơm ơi là thơm. Hoa nở ngập căn nhà cha mẹ.
Đứa trai hát xoan ghẹo sau cây rơm vàng, hát dệt rơm vàng, cong mềm một cánh thuyền trăng
Giấc mơ bật thức. Tôi dụi mắt, tôi ngỡ ngàng, giấc mơ của tôi ơi có phải thực đã về không đấy ? Vợ tôi gật đầu, đúng là thuyền trăng đêm ấy
Con trai tôi đang quỳ trước mặt. Nâng tay cha ấp vào tay mẹ. Lời nước mắt: Cha mẹ cưới nhau đi, để kịp lên thuyền hưởng tuần trăng mật.
Con gái tiếp lời anh: Cha mẹ hôn nhau đi, hôn thật lâu, thật dài, để chúng con tung mừng hoa cưới
Tôi hôn em dịu dàng. Hôn em dịu dàng. Em dịu dàng. Dịu dàng. Chúng tôi dịu dàng theo tay các con nâng bước lên thuyền trăng…
+
Thuyền trăng này, 40 năm trước, làm sao quên
Tàn nhang em lại thắp hương. Thắp cùng Nam Mô. Xin Nam mô cho được thành đàn bà. Thành đàn bà chết mới được siêu. Còn nếu chẳng may anh chết. Em mãi bế bồng giọt tình ru tụng Nam mô
Chẳng biết Nam mô linh thiêng thế nào. Mà thủ trưởng mềm lòng cho anh xả trại một đêm.
Anh lao như gió về em. Gặp lúc thuyền trăng đang neo trước thềm. Anh vồi vội bồng tình lên thuyền trăng. Âm dương giã gạo
Đêm ấy B52 truy sát sông Hồng. Lửa bén đến Hàng Than, Hàng Quạt. Than quạt cho lửa thêm phừng. Tiếng trẻ khóc ri dọc Hàng Bồ, Hàng Cót. Thúng mủng chạy lên rừng. Mẹ hơ hải lội khắp vùng Chợ Gạo. Tem phiếu cháy rồi ruột tượng rỗng không. Ông chậm bước hỏi thăm đường Hàng Lọng. Lọng nao chống đứng lưng còng. Cha đang dập lửa Cửa Đông. Súng trường và hầm trú ẩn…
Được cối gạo này lại giã cối khác. Âm dương thậm thịch miệt mài.
Tiên đồng hát câm, Ngọc nữ múa câm. Trăng chèo tiền phương hứa tặng một thúng xôi vò, một vò rượu tăm. Trăng quan họ hậu phương hứa tặng đôi chăn em đắp, đôi chằm em đeo
Tất cả còn trong lời hứa, ngoài một khẩu trầu trăng. Trăng bảo cắn răng nhau mà giã, âm dương thậm thịch miệt mài, quết trầu đỏ thắm bờ môi, bờ môi bật khóc, vang thanh tiếng khóc hài nhi chào đời.
Đêm ấy, trăng dù cố cũng phải già phải lặn.
Sau đêm ấy anh nhập vào dòng người trôi hồn nhiên tiền phương, dòng trôi bất tận bất tận, như con suối cái sông, nào mấy ai như anh được thành đàn ông, biết tiếng hát làm tình…Anh cắn răng dây súng tứa máu nén khóc.
Sau đêm ấy em ở lại hậu phương. Nào tay búa tay súng. Nào bài ca năm tấn. Nào đường cầy đảm đang. Nhưng thư gửi chồng em chỉ nhắc lời thao thiết, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
Quả thật, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
+
Chiến tranh đã đi qua. Thuyền trăng năm ấy vẫn chưa trở về. Và em chưa một lần nhắc anh trả nợ. Vì thế, tuần trăng mật trong anh vẫn chỉ là giấc mơ.
Anh trả nợ làm sao được, khi mà đói rét nọc đôi ta giữa sân đình, tím roi gió, bầm roi nắng. Anh cởi trần đời mà cầy cuốc, mà chợ trời, mà sân si lợi lạc. Em lầm lũi lầm lũi yêu anh thương con
Anh trả nợ làm sao được khi mà danh vọng trong ngực anh vẫn gào thét, bả hư danh như cô gái đôi tám làm bộ hớ hênh nứt áo, mời gọi lên giường gạ bán cái trinh tiết chết cũng ra ma, chính chuyên chết cũng khiêng ra ngoài đồng
Anh trả nợ làm sao được khi mà anh tưởng tượng ra thất vọng, muốn lao nát thân trên đường ray tầu hỏa, muốn trầm mình dưới nước tắm hồn vô vọng thanh cao
Giải cứu chúng ta khỏi sân si danh vọng, khỏi tham nhũng kiếp, khỏi trụy lạc phận, lại vẫn là thuyền trăng đêm ấy, đêm trăng âm dương giã gạo, kiếp gửi thậm thịch miệt mài.
Thuyền trăng mật mượn Rằm phép lạ. Phép lạ nhiệm mầu. Trăng cho anh trả nợ em tuần trăng mật
Thuyền trăng mặt mượn Rằm trôi về đêm trăng 40 năm trước, trôi từ Hà Nội sang Seattle
Trước lối vào khoang trăng mật bầy hai vạc than. Vạc tay phải đốt mã chiến tranh. Vạc tay trái hóa vàng sân si kiếp gửi.
Hai hàng tiên đồng ngọc nữ đón rước tình. Ngào ngạt sen Tây Hồ anh Họa (*) hái sáng nay. Thao thảo lan rừng của Hạc(*). Nhương (*) nối mạng núi Bắc. Nhơn (*) nối mạng buồm Nam. Tuấn (*) lỉnh kỉnh camera to đùng như đại bác…
Tất cả đang ngẩn ngơ, ai bỗng đọc thơ trăng mật của Hoành và Phượng (*)
Con đường tình ta đi. Chỉ hai đứa. Một chiếc xe. Một con đường. Và bầu trời mênh mang. Những mảng hoàng hôn vàng tím. Lòng ta thấm ngập. Mênh mông sắc mầu. Từ những hoàng hôn ta đã đi qua…
+
Thơ dẫn đôi ta vào trăng mật của chúng mình
Xôi vò lời hứa năm xưa gánh đến kìn kìn. Rượu tăm lời hứa năm xưa vác đến kìn kìn. Tay tình bóc chiếu, tay yêu đắp chăn, môi yêu thổi gió đeo chằm...
Đôi ta lại trở về đêm ấy. Trẻ như chưa bao giờ trẻ thế. Đẹp như chưa bao giờ đẹp thế. Âm dương nồng say như chưa bao giờ miệt mài nồng say thế. Giã gạo thập thình thuyền trăng
Trăng ơi, món nợ tình này lớn thế, biết làm sao trả đủ cho trăng?
Trăng cười phơi phơi. Gió cười phơi phơi. Âm dương phơi phơi tít mắt.
Vầng trăng con mắt nhìn. Như thần linh chứng giám. Mỗi khi gặp hoạn nạn. Lại nhìn vầng trăng treo. Mỗi khi tắt lửa yêu. Lại gọi trăng xin lửa. Nợ trăng chỉ trả đủ. Thủy chung yêu một đời…
Tin trăng chúng tôi đã sống tuần trăng mật suốt đời.
Seattle, 23/8/2011
(*) Tên các bạn thơ đương thời: Hoàng Xuân Họa, Trần Vân Hạc, Trần Nhương,
Lê Thiếu Nhơn, Nguyễn Anh Tuấn, Trần Đình Hoành, Túy Phượng.
38.
LỜI CHIM CÂU
1. Tiếng gù bồ câu trống
Chúng tôi chỉ là đôi bồ câu
Không biết véo von chỉ biết gù
Chim vợ gù giọng thủy
Chim chồng gù giọng thổ
Bài thơ này viết tặng Lý Phương Liên
Tuy thế, tôi không chỉ lan man về vợ
Chúng tôi lan man thủy thổ về loài bồ câu
Thủy thổ âm dương tương khắc
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Vợ tôi dòng họ Lý
Chữ Phương Liên hàm hai bờ nghĩa
Phương của sen và hương của sen
Một bông sen gái
Thực vật có hoa đực hoa cái
Bồ câu có trống có mái
Người có đàn ông đàn bà
Chim trống gù đàn ba dây
Chim mái gù đàn sáu khúc
Đàn ba dây là Càn tam liên
Đàn sáu khúc là Khôn lục đoạn
Trong rừng câu răn dạy làm người
Tôi chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người(*)
Một câu cửa miệng dân gian
Con xin Mẹ làm vô loài xướng ca (*)
Thương thay bồ câu không biết hót!
Tôi lạc giữa vườn chữ nghĩa ba hoa
Nơi vạn vật thăng ca đều thành giống cái
Cứ thấy mái là bồ câu gù
Thăng ca ngũ cung bảy nốt
Thơ tán gái nào cũng mùi Sở Khanh
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Muốn không Sở Khanh thì tu một chữ tình
Trong tiếng gù bồ câu không có lời than thở
Công danh là chuyện mưa rào
Mưa rào bồ câu không xuống sân nhặt thóc
Đói khổ là chuyện ngập lụt
Bồ câu biết lưới cá câu tôm
Trong tiếng gù bồ câu chỉ có lời tình
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Anh nguyện yêu em trọn một đời tình
2. Tiếng gù bồ câu mái
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Giữa thời bom rơi đạn nổ
Mà anh muốn cưới tình
Cưới tình thời chiến tranh phải thề không được chết
Trống mái không con nào được chết
Trước khi tình đầu bạc răng long
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Anh chấp nhận đời râu tôm ruột bí
Chuyện cơm áo có đáng gì kể nhỉ?
Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon(*)
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Em vắt câu thuận vợ thuận chồng
Hứng một chữ theo
Thuận vợ thuận chồng bể đông tát cạn(*)
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Theo anh em không là dây leo
Lưng anh xin tựa vào vú núi
Vú núi biết sinh trai sinh gái
Sữa lớn một đời cây
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Dẫu đời bảo xướng ca vô loài anh cứ nhận
Đã sao, đã sao
Với em anh chót vót thanh cao
Trống mái gù lời xướng họa
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Trong rừng câu răn dạy làm người
Anh chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người
Trống ơi xin nghe mái nói
Ngày ngày em tâm thành hương hoa
Cầu cho tình tu thân đắc trung đắc chính
Đắc câu văn người vợ mình
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Đừng nhắc tới quà của cụ Nguyễn Du
Hai chữ Sở Khanh đủ làm em điên đấy
Điên em lửa cháy
Em không tiếc vàng mà thiêu rụi công yêu
Cứ thấy mái là bồ câu gù
Thăng ca ngũ cung bảy nốt
Thơ tán gái nào cũng mùi Sở Khanh
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Muốn không Sở Khanh thì tu một chữ tình
Trong tiếng gù bồ câu không có lời than thở
Công danh là chuyện mưa rào
Mưa rào bồ câu không xuống sân nhặt thóc
Đói khổ là chuyện ngập lụt
Bồ câu biết lưới cá câu tôm
Trong tiếng gù bồ câu chỉ có lời tình
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Anh nguyện yêu em trọn một đời tình
2. Tiếng gù bồ câu mái
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Giữa thời bom rơi đạn nổ
Mà anh muốn cưới tình
Cưới tình thời chiến tranh phải thề không được chết
Trống mái không con nào được chết
Trước khi tình đầu bạc răng long
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Anh chấp nhận đời râu tôm ruột bí
Chuyện cơm áo có đáng gì kể nhỉ?
Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon(*)
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Em vắt câu thuận vợ thuận chồng
Hứng một chữ theo
Thuận vợ thuận chồng bể đông tát cạn(*)
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Theo anh em không là dây leo
Lưng anh xin tựa vào vú núi
Vú núi biết sinh trai sinh gái
Sữa lớn một đời cây
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Dẫu đời bảo xướng ca vô loài anh cứ nhận
Đã sao, đã sao
Với em anh chót vót thanh cao
Trống mái gù lời xướng họa
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Trong rừng câu răn dạy làm người
Anh chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người
Trống ơi xin nghe mái nói
Ngày ngày em tâm thành hương hoa
Cầu cho tình tu thân đắc trung đắc chính
Đắc câu văn người vợ mình
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Đừng nhắc tới quà của cụ Nguyễn Du
Hai chữ Sở Khanh đủ làm em điên đấy
Điên em lửa cháy
Em không tiếc vàng mà thiêu rụi công yêu
Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc tiếc công cầm vàng(*)
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Đôi mình đã bay qua bom đạn
Vẹn nguyên về bến thanh bình
Bồ câu gù trong veo trời xanh
Này bồ câu trống em gọi là chồng
Xin dâng tặng tình trọn một chữ yêu
3.
Bất ngờ Picasso
Này bồ câu mái, em có thấy một bất ngờ kỳ lạ
Picasso không chọn long chọn phượng
Không chọn công chọn hạc
Không chọn họa mi vàng anh
Mà chọn bồ câu dịch âm dương thủy thổ
Họa chim thái bình
Này bồ câu mái, em có thấy một bất ngờ kỳ lạ
Picasso không chọn long chọn phượng
Không chọn công chọn hạc
Không chọn họa mi vàng anh
Mà chọn bồ câu dịch âm dương thủy thổ
Họa chim thái bình
Này
bồ câu trống em gọi là chồng
Chuyện ấy nào có gì lạ khác
Picasso yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Vẽ nên tranh
Ban mai yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Duỗi nằm êm ả mặt sông
Gió sớm yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Lượn ôm hoa lúa hoa chanh
Vì lẽ ấy đôi mình cửa tổ
Phì nhiêu khoan nhặt gù tình…
(*) Ca dao, tục ngữ.
Sài Gòn, 5.2011
39.
TẾT ĐỖ QUYÊN
Cho Thi và Kid Kat
Có thể con chưa nghe
Hoa đỗ quyên gọi mùa cuốc cuốc
Nhưng chắc chắn con đã đọc
Thơ lòng Bà Huyện Thanh Quan
Cha không phân biệt hoa chìm
Chỉ nghe tiếng thầm thào cuốc cuốc
Trên bàn ngày xưa con ngồi học
Cha chưng chậu đỗ quyên hồng
Hoa vồng tươi từng cánh mắt buồn
Ngóng người ly hương xa hút.
Cha đã xa kinh thành cổ tích
Hăm nhăm năm ăn Tết Sài Gòn
Tha hương trên đất nước mình
Lòng nhủ không nơi nào quê người đất khách
Vậy mà mỗi năm những ngày cận Chạp
Vẫn nao lòng bóng nhạn trời quê
Tha thẩn tìm lối hồn về
Bỏ xác đứng ngồi cô chiếc
Nhớ ngan ngát hương trầm Phát Lộc
Tìm hương nhang nghi ngút Pháp Hoa
Nhớ mưa phùn gió bấc cắt da
Đón gió đêm đông Sàigòn se lạnh
Bánh chưng nào không là bánh
Sao cứ ngẩn ngơ nếp cái hoa vàng
Tay cầm cành mai Nam
Trí tưởng tượng thăng hoa đào Bắc
Phút giao thừa nhớ quê da diết
Cầu truyền hình hiện bóng hồ Gươm
Cũng may trào hết ngấn buồn
Òa vui đầy nhà sum họp
Ba ngày Tết
Dưới mỗi mái nhà là một quê hương.
Nhưng năm nay đích thực tha hương
Dù có đào Nhật Tân bạn tặng
Dù có bánh chưng nếp cái hoa vàng
Sao lòng chẳng thức bước chân
Đi vào đi ra lạnh lẽo
Sáu mươi tuổi bây giờ mới hiểu
Đêm đông ai hát tết buồn
Thèm cồn cào một tiếng gọi ông
Tiền mới ngủ vùi phong bao đỏ
Gượng cười ra ngõ
Lì xì trẻ nhà bên xin một lời mừng
Về nhà dở ảnh cháu con
Chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa
Không nỡ chất thêm buồn mắt vợ
Ôm vai nịnh một câu tình
Ngọt mơ hồ miếng mứt trắng tinh
Căn nhà trống phủ đầy những tuyết
Không sum họp làm gì có tết
Đỗ quyên đầy chậu ngẩn ngơ.
Cởi buồn khai bút lụy thơ
Thương cháu con chảy nhòe giấy viết
Xứ tuyết ấy làm gì có tết
Quê người đất khách con tôi
Áo cơm đời nặng thế áo cơm ơi
Cánh cò trắng lội mò tuyết trắng
Vợ khiêng chồng gánh
Mang về nhà thì tuyết đã tan
Bạn tây nào gửi biếu bánh chưng?
Bạn đầm nào gửi hoa cắm tết?
Tìm đâu ra tình ruột thịt
Sum họp một nhà đề thấy quê hương
Xứ ảo thiên đường ba ngày tết
Ai chia sầu xa xứ với con ?
Bỗng chuông điện thọai đổ dồn
Ríu rít cháu con mừng tuổi
Già rồi ư sao cháu con chúc cha trẻ mãi ?
Tan tan cười cho con cháu biết mình vui
Tan tan cười gọi nở đào mai
Không gọi mùa xuân cũng đến.
Chậu đỗ quyên trên bàn buồn lặng
Nghe tan tan cười nói cái gia gia
Ngấn buồn trào hết mắt hoa
Se sẽ nở một vồng hồng rực rỡ.
40.
Chuyện ấy nào có gì lạ khác
Picasso yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Vẽ nên tranh
Ban mai yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Duỗi nằm êm ả mặt sông
Gió sớm yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Lượn ôm hoa lúa hoa chanh
Vì lẽ ấy đôi mình cửa tổ
Phì nhiêu khoan nhặt gù tình…
(*) Ca dao, tục ngữ.
Sài Gòn, 5.2011
39.
TẾT ĐỖ QUYÊN
Cho Thi và Kid Kat
Có thể con chưa nghe
Hoa đỗ quyên gọi mùa cuốc cuốc
Nhưng chắc chắn con đã đọc
Thơ lòng Bà Huyện Thanh Quan
Cha không phân biệt hoa chìm
Chỉ nghe tiếng thầm thào cuốc cuốc
Trên bàn ngày xưa con ngồi học
Cha chưng chậu đỗ quyên hồng
Hoa vồng tươi từng cánh mắt buồn
Ngóng người ly hương xa hút.
Cha đã xa kinh thành cổ tích
Hăm nhăm năm ăn Tết Sài Gòn
Tha hương trên đất nước mình
Lòng nhủ không nơi nào quê người đất khách
Vậy mà mỗi năm những ngày cận Chạp
Vẫn nao lòng bóng nhạn trời quê
Tha thẩn tìm lối hồn về
Bỏ xác đứng ngồi cô chiếc
Nhớ ngan ngát hương trầm Phát Lộc
Tìm hương nhang nghi ngút Pháp Hoa
Nhớ mưa phùn gió bấc cắt da
Đón gió đêm đông Sàigòn se lạnh
Bánh chưng nào không là bánh
Sao cứ ngẩn ngơ nếp cái hoa vàng
Tay cầm cành mai Nam
Trí tưởng tượng thăng hoa đào Bắc
Phút giao thừa nhớ quê da diết
Cầu truyền hình hiện bóng hồ Gươm
Cũng may trào hết ngấn buồn
Òa vui đầy nhà sum họp
Ba ngày Tết
Dưới mỗi mái nhà là một quê hương.
Nhưng năm nay đích thực tha hương
Dù có đào Nhật Tân bạn tặng
Dù có bánh chưng nếp cái hoa vàng
Sao lòng chẳng thức bước chân
Đi vào đi ra lạnh lẽo
Sáu mươi tuổi bây giờ mới hiểu
Đêm đông ai hát tết buồn
Thèm cồn cào một tiếng gọi ông
Tiền mới ngủ vùi phong bao đỏ
Gượng cười ra ngõ
Lì xì trẻ nhà bên xin một lời mừng
Về nhà dở ảnh cháu con
Chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa
Không nỡ chất thêm buồn mắt vợ
Ôm vai nịnh một câu tình
Ngọt mơ hồ miếng mứt trắng tinh
Căn nhà trống phủ đầy những tuyết
Không sum họp làm gì có tết
Đỗ quyên đầy chậu ngẩn ngơ.
Cởi buồn khai bút lụy thơ
Thương cháu con chảy nhòe giấy viết
Xứ tuyết ấy làm gì có tết
Quê người đất khách con tôi
Áo cơm đời nặng thế áo cơm ơi
Cánh cò trắng lội mò tuyết trắng
Vợ khiêng chồng gánh
Mang về nhà thì tuyết đã tan
Bạn tây nào gửi biếu bánh chưng?
Bạn đầm nào gửi hoa cắm tết?
Tìm đâu ra tình ruột thịt
Sum họp một nhà đề thấy quê hương
Xứ ảo thiên đường ba ngày tết
Ai chia sầu xa xứ với con ?
Bỗng chuông điện thọai đổ dồn
Ríu rít cháu con mừng tuổi
Già rồi ư sao cháu con chúc cha trẻ mãi ?
Tan tan cười cho con cháu biết mình vui
Tan tan cười gọi nở đào mai
Không gọi mùa xuân cũng đến.
Chậu đỗ quyên trên bàn buồn lặng
Nghe tan tan cười nói cái gia gia
Ngấn buồn trào hết mắt hoa
Se sẽ nở một vồng hồng rực rỡ.
40.
CHAT VỚI CON GÁI VỀ NHÀ CHỒNG
Cho Nguyễn Lý Phương Ngọc & Nick
Chát với nhau thế này có nghiêm không, con gái?
Dạ, nghiêm
Con đang thấy trăng mẹ phủ đầy vai con
Cha ôm trăng thì thầm lời gió
Trong đầu con giấy trắng tinh nở nụ
Chờ chép những lời cha
Vậy chúng ta cùng chát dưới hòa ca
Của trăng và gió
Yêu nhau chẳng biết thế nào là đủ nhỉ
Vái trời cho cha mãi là cha
Để hát dịu dàng cùng mẹ con vằng vặc
Cha ơi, trưa hôm qua con nghe mẹ hát
…Gả con chồng gần
Có bát canh cần nó cũng mang cho…
Con đã khóc
Đừng nhiều nước mắt thế, con yêu
Ngày mẹ theo cha đi làm vợ
Khát thèm lời ngoại hát
Mẹ thức suốt đêm ngửa mặt nhìn trời
Nghe từng thánh thót mưa rơi
Cho Nguyễn Lý Phương Ngọc & Nick
Chát với nhau thế này có nghiêm không, con gái?
Dạ, nghiêm
Con đang thấy trăng mẹ phủ đầy vai con
Cha ôm trăng thì thầm lời gió
Trong đầu con giấy trắng tinh nở nụ
Chờ chép những lời cha
Vậy chúng ta cùng chát dưới hòa ca
Của trăng và gió
Yêu nhau chẳng biết thế nào là đủ nhỉ
Vái trời cho cha mãi là cha
Để hát dịu dàng cùng mẹ con vằng vặc
Cha ơi, trưa hôm qua con nghe mẹ hát
…Gả con chồng gần
Có bát canh cần nó cũng mang cho…
Con đã khóc
Đừng nhiều nước mắt thế, con yêu
Ngày mẹ theo cha đi làm vợ
Khát thèm lời ngoại hát
Mẹ thức suốt đêm ngửa mặt nhìn trời
Nghe từng thánh thót mưa rơi
Cha đã làm gì lúc ấy?
Cha đã ôm mẹ đầy một ngực
Hát rằng,
Dẫu sông tình gặp bão gặp giông
Dẫu sông tình qua ghềnh qua thác
Đôi ta mãi mãi vợ chồng…
Sao cha không hóa phép cho con được lấy chồng gần?
Trên trời có ông Tơ bà Nguyệt
Cha chỉ là cha trần tục của con thôi
Hơn một lần tôi dậy con tôi
Muốn biết vàng thau tình hãy tìm trong mắt ấy
Chỉ có tơ vàng không có tơ thau
Tơ vàng quấn cổ tay nhau
Mà thành chồng vợ
Cha biết không, rể Nick nắm tay con thật nhẹ
Ai đã buộc chúng con trong sợi mơ hồ…
Trời đã cho sợi mơ hồ ấy
( Gái trai nào cũng được trời cho)
Trong mỗi sợi mơ hồ đều có một hạt thơ
Trong hạt thơ có duyên nhân thử thách
Gieo thế nào cho duyên nở thành cây
Ngả cây đóng một con thuyền
Thong thong sông đời thuyền yêu
Cha có đứng trên bờ cùng hát với thuyền con?
Không chỉ hát cùng con
Cha cho tiếng hát đi theo
Trăng đầu hôm là ngọn đèn dầu
Gió giông làm lửa cháy…
Cha ơi cha, sao không cho con giấc mơ cá nhẩy
Để con vượt vũ môn
Cha lại cho con giấc mơ cá vàng?
Con nói lạ chưa
Có mẹ cha nào chẳng muốn con hạnh phúc
Con chẳng đã có hơn hai mươi năm cơ cực
Cùng cha mẹ vượt vũ môn?
Đừng tưởng ta cho giấc mơ cá vàng
Là tình tung tăng hưởng sướng
Dưỡng nuôi tình là vũ môn con…
Con xa nhà lúc cha mẹ hoàng hôn
Có cách nào cha giải mã nỗi buồn?
Cha một đời tu thân cầu sống đời mình thích
Tự tin tìm hạnh phúc ở bàn tay
Tới đích đó là người đắc đạo
Nay nhìn con yêu người mình yêu
Nay tin con có bàn tay làm ra hạnh phúc
Mã buồn cha giải văn vui
Con đừng ngủ nướng ban mai
Để cha phải thức gió sang gọi nhé
Con đừng đố kỵ nhỏ nhen
Để nụ cười không là hoa hồng nhé
Con cứ là con như con đã là con
Đừng tưởng lấy chồng là đã lớn khôn
Dù ở cách xa hư cha vẫn đánh đòn
Xin cha cứ đánh thật đau
Để con biết cha còn mạnh khỏe
Mạnh khỏe vì cháu con thì cha phải cố
Cố để báo công với đấng sinh thành
Đã nuôi dậy cháu con thành người tử tế
Nghĩa đời vay trả
Dù chỉ một đồng tình cũng phải nhớ tri ân
Nhớ con cha nấu canh cần
Chiều đông mời mẹ con cha nhé?
Đời nào mẹ con bằng lòng ngược thế
Mẹ sẽ nấu canh cần cho nguôi nhớ cả hai
Bát canh cần đời tôi
Gần năm chục năm rồi vẫn ngọt
Bát canh cần của đời con
Năm chục năm sau còn ngon hơn nữa nhé
Thôi nào canh cần
Hãy rạng rỡ trước vu qui…
Sài
Gòn, đêm 30.04.2011
/ Mời đọc tiếp: 41-45/
Kinh Thanh Cổ Tích
VANDANBNN
/ Mời đọc tiếp: 41-45/
Kinh Thanh Cổ Tích
VANDANBNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét