Thơ. Hai mươi khúc / 26-30/
QUẢ MẶT TRỜI
QUẢ MẶT TRỜI
26.
NHẬT TỤNG KHỔN
Khổn chị Dậu/ Khổn Thúy Kiều/ Đâu phải Khổn nào cũng khóc?/ Đầm kiệt làm gì có nước./
Khổn Thị Nở/ Khổn Chí Phèo/ Rạch mặt chửi cả làng Vũ Đại/ Cháo hành lò gạch trăng mơ/
Khổn Cao Bá Quát Thánh Thơ/ Gươm đàn kháng Khổn/ Chu di tam đại về Trời/
Vận Khổn chẳng dám lộng lời/ Cười qua Khổn vói gọi Trời mưa bay/ Trạch kiệt rồi trạch lại đầy..
NHẬT TỤNG KHỔN
Khổn chị Dậu/ Khổn Thúy Kiều/ Đâu phải Khổn nào cũng khóc?/ Đầm kiệt làm gì có nước./
Khổn Thị Nở/ Khổn Chí Phèo/ Rạch mặt chửi cả làng Vũ Đại/ Cháo hành lò gạch trăng mơ/
Khổn Cao Bá Quát Thánh Thơ/ Gươm đàn kháng Khổn/ Chu di tam đại về Trời/
Vận Khổn chẳng dám lộng lời/ Cười qua Khổn vói gọi Trời mưa bay/ Trạch kiệt rồi trạch lại đầy..
27.
CỔ TÍCH CON
Cho Nguyễn Lý Việt Thi
Bốn ngày nữa cu Tám tròn năm tháng
Cha bế con đi khoe khắp phố phường
Kiêu hãnh cho người có con
Bồng trên tay một loài hoa kỳ lạ
Sắc mắt hương môi thơm sữa
Kinh thành rối rít lạ quen
Chào cha con tôi bè bạn
Mệnh lệnh chiến tranh
Con trẻ phải đi sơ tán
Con lẫy tròn trong lòng mẹ rưng rưng
Môi ngọt phun mưa
Tay đùa nở nắng
Con đâu hiểu thế nào là bom đạn
Thế nào là xa chia
Mẹ xếp con cái cốc cái thìa
Cái phích, lọ đường, chai vú
Cha đưa Mẹ ba đồng vay nợ
Thâm quầng nhớ mắt nghèo ơi
Gấp lên em
Phản lực sắp đầy trời
Cha dục tần ngần lời cáu kỉnh
Quấn thêm tã Mẹ lo chân cu lạnh
Thản nhiên cu tè cười
Hai tay vỗ đập thủy thanh
Giận gì Cha nỡ phạt mình
Cả nhà ôm nhau khóc
Nghe rất rõ bạo tàn trong hồi còi báo giặc
Tôi đèo vợ con ra bến ô tô
Nượp trên đường những thằng cu Tám
Cu Tám bọc tã vải dù
Thèm sữa rúc tìm vú chị
Cu Tám ngủ trên xích lô
Bà ôm gọn lòng một cục
Cu Tám ngồi thúng lếch thếch
Đòn gánh hai đầu Mẹ gánh hai cu
Đầy trên đường những cu Tám ra đi
Hà Nội đã bao lần buồn vơ
Lại thêm lần nữa buồn vơ
Buồn vắng những thằng cu Tám
Ngẩn ngơ tan sở những chiều
Thèm tiếng con chào nũng
Hà Nội đầy nhớ mong
Trời báo động reo bom
Đất ngẩng đầu sống mái
Trong bĩ tiếng cha nguyền thái
Đón con về phố đông...
Quấn thêm tã Mẹ lo chân cu lạnh
Thản nhiên cu tè cười
Hai tay vỗ đập thủy thanh
Giận gì Cha nỡ phạt mình
Cả nhà ôm nhau khóc
Nghe rất rõ bạo tàn trong hồi còi báo giặc
Tôi đèo vợ con ra bến ô tô
Nượp trên đường những thằng cu Tám
Cu Tám bọc tã vải dù
Thèm sữa rúc tìm vú chị
Cu Tám ngủ trên xích lô
Bà ôm gọn lòng một cục
Cu Tám ngồi thúng lếch thếch
Đòn gánh hai đầu Mẹ gánh hai cu
Đầy trên đường những cu Tám ra đi
Hà Nội đã bao lần buồn vơ
Lại thêm lần nữa buồn vơ
Buồn vắng những thằng cu Tám
Ngẩn ngơ tan sở những chiều
Thèm tiếng con chào nũng
Hà Nội đầy nhớ mong
Trời báo động reo bom
Đất ngẩng đầu sống mái
Trong bĩ tiếng cha nguyền thái
Đón con về phố đông...
28.
RU CON
Cho Nguyễn Lý Kiều Thi
Cha đã viết những bài ru xanh
Cho người đi biển
Cha đã viết những bài ru đỏ
Chiến binh đi cầm cờ
Cha đã viết những bài ru vàng
Những cuộc tình chín mọng môi trăng
Mà sao cha không được ru con
Những câu ru trầm
Thuyền đè sóng dữ
Những câu ru bổng
Đoàn quân băng qua núi qua đèo
Những bài ru trăng treo
Cha dụm dành để hát ru con
Mà sao cha không được ru con
Thuyền đè sóng dữ
Những câu ru bổng
Đoàn quân băng qua núi qua đèo
Những bài ru trăng treo
Cha dụm dành để hát ru con
Mà sao cha không được ru con
Đời cha nghèo xác
Chỉ những bài ru là giầu có hơn người
Mà sao cha không được ru con
Chỉ những bài ru là giầu có hơn người
Mà sao cha không được ru con
Những bài ru xanh
Những bài ru đỏ
Những bài ru muôn hồng ngàn tía
Cha vẫn cứ ru con
Dù con đã xa rồi...
29.
BÀI RU TRẰN TRỌC
Trằn trọc là trằn trọc ơi
Đêm đã khuya rồi sao chửa ngủ say
Trằn trọc bẻ khục ngón tay
Ai đè ngực xuống để rây điệu buồn
.Vì sao trằn trọc lại buồn?
Chuyện đời nước chảy trôi luôn bọt bèo
Lỗi lầm nước đã cuốn theo
Đời người tránh được bao nhiêu lỗi lầm
.Đêm tôi chỉ có một mình
Một mình đêm/ Với một mình trằn trọc tôi
Dối gian trôi khuất bể rồi
Ngủ đi mắt cho thảnh thơi tâm hồn
Việc gì trằn trọc phải buồn
Ở ống dài ở bầu tròn trằn trọc ơi
Quanh ta hỏi có bao người
Gian manh mà vẫn sống đời tụng ca
Mình lỗi lầm chút gọi là
Đời không chật chội như nhà ta đâu
Tôi nhắm nghiềm mắt hồi lâu
Mới hay cái ngủ từ đầu ngủ ra
Nếu đời ta chẳng thẹn ta
Thì ta cứ ngủ
Cần gì ru tâm hồn
Mặc ai dài/ Mặc ai tròn
Người khác với vật bởi còn cội tâm
Tôi ru trằn trọc rì rầm
Trằn trọc vẫn thức với lỗi lầm hỏi tôi...
Những bài ru đỏ
Những bài ru muôn hồng ngàn tía
Cha vẫn cứ ru con
Dù con đã xa rồi...
29.
BÀI RU TRẰN TRỌC
Trằn trọc là trằn trọc ơi
Đêm đã khuya rồi sao chửa ngủ say
Trằn trọc bẻ khục ngón tay
Ai đè ngực xuống để rây điệu buồn
.Vì sao trằn trọc lại buồn?
Chuyện đời nước chảy trôi luôn bọt bèo
Lỗi lầm nước đã cuốn theo
Đời người tránh được bao nhiêu lỗi lầm
.Đêm tôi chỉ có một mình
Một mình đêm/ Với một mình trằn trọc tôi
Dối gian trôi khuất bể rồi
Ngủ đi mắt cho thảnh thơi tâm hồn
Việc gì trằn trọc phải buồn
Ở ống dài ở bầu tròn trằn trọc ơi
Quanh ta hỏi có bao người
Gian manh mà vẫn sống đời tụng ca
Mình lỗi lầm chút gọi là
Đời không chật chội như nhà ta đâu
Tôi nhắm nghiềm mắt hồi lâu
Mới hay cái ngủ từ đầu ngủ ra
Nếu đời ta chẳng thẹn ta
Thì ta cứ ngủ
Cần gì ru tâm hồn
Mặc ai dài/ Mặc ai tròn
Người khác với vật bởi còn cội tâm
Tôi ru trằn trọc rì rầm
Trằn trọc vẫn thức với lỗi lầm hỏi tôi...
30.
BỐN ĐOẠN SINH TỒN
1. ĐOẠN CỎ
Anh yêu em
Con cá bé xíu yêu con cá bé xíu
Giữa bể đời mênh mông
Anh yêu em
Nhành cỏ bé xíu yêu nhành cỏ bé xiu
Có xanh mỏi mắt chân trời
Anh yêu em
Tay chai sạn đêm đêm tìm vú
Vú tràn sữa ngọt nuôi con
Nói dại nếu đạn bom chia lìa đôi lứa
Bể vẫn còn, cỏ vẫn còn
Vú vẫn còn ấm nóng tay yêu..
2. ĐOẠN TỘI
Có một thời luật pháp
Chép ra từ miệng quan
Có một thứ luật pháp
Không xử không cần giam
Có một thứ luật pháp
Tra tấn bằng tem cơm
Có một thứ luật pháp
Sống là tự chết mòn.
Tôi phạm tội trẻ con
Luận Kiều thời chinh chiến
Biết phận mình ong kiến
Chẳng giám trách miệng quan
Tay bưng bát cơm ăn
Cố lùa và nỗi nhục
Gối tình ôm sát ngực
Cố đừng mòn sống ơi.
Còn gọi chi là đời
Sông không thuyền xuôi ngược
Vườn tình một giọng hót
Áo tình một sắc lam
Sông Hương tắm mấy lần
Cho trinh nguyên liền lại
Đành chịu thân tội lỗi
Hồn vượt ngục vườn khuya.
Vườn khuya đầy trăng khuya
Đầy những Kiều mệnh yểu
Đầy thập loại chúng sinh
Vây Nguyễn Du hạch hỏi
Bao nhiêu trống canh rồi
Đoạn trường sao chưa kết
Nguyễn Du ứa nước mắt
Dúi cho cung đàn Kiều.
Anh yêu em
Con cá bé xíu yêu con cá bé xíu
Giữa bể đời mênh mông
Anh yêu em
Nhành cỏ bé xíu yêu nhành cỏ bé xiu
Có xanh mỏi mắt chân trời
Anh yêu em
Tay chai sạn đêm đêm tìm vú
Vú tràn sữa ngọt nuôi con
Nói dại nếu đạn bom chia lìa đôi lứa
Bể vẫn còn, cỏ vẫn còn
Vú vẫn còn ấm nóng tay yêu..
2. ĐOẠN TỘI
Có một thời luật pháp
Chép ra từ miệng quan
Có một thứ luật pháp
Không xử không cần giam
Có một thứ luật pháp
Tra tấn bằng tem cơm
Có một thứ luật pháp
Sống là tự chết mòn.
Tôi phạm tội trẻ con
Luận Kiều thời chinh chiến
Biết phận mình ong kiến
Chẳng giám trách miệng quan
Tay bưng bát cơm ăn
Cố lùa và nỗi nhục
Gối tình ôm sát ngực
Cố đừng mòn sống ơi.
Còn gọi chi là đời
Sông không thuyền xuôi ngược
Vườn tình một giọng hót
Áo tình một sắc lam
Sông Hương tắm mấy lần
Cho trinh nguyên liền lại
Đành chịu thân tội lỗi
Hồn vượt ngục vườn khuya.
Vườn khuya đầy trăng khuya
Đầy những Kiều mệnh yểu
Đầy thập loại chúng sinh
Vây Nguyễn Du hạch hỏi
Bao nhiêu trống canh rồi
Đoạn trường sao chưa kết
Nguyễn Du ứa nước mắt
Dúi cho cung đàn Kiều.
3. ĐOẠN SỐNG
Mất việc Bạn cho mượn chiếc máy may
Cấp vốn một chỉ vàng
Vợ te te đi mua vải
Chồng thành thợ may hiên ngang.
Áo trẻ em hàng vi ni lông đen
Chồng cắt may theo mẫu bìa hàng loạt
Vợ chào bán ngọt ngào như hát
Tôm tươi dọc phố Hàng Đào.
Niềm vui nửa tháng tiêu dao
Vi ni lông đen đã đen ngòm phố xá
Đầu hôm vợ ôm đi một giỏ
Khuya cõng về một giỏ ế sưng.
Chồng kiên gan sáng tạo không ngừng
Lót bao tải áo trần hình quả trám
Rồi trần mũ tai bèo quân giải phóng
Rồi trần áo gió trần chăn.
Thương vợ mòn chân đi ký gửi hàng
Học Tú Xương ơn ca cò lặn lội
Người có lúc biết đâu ngày mai hỡi
Khúc sông này bát ngát một tình ca.
Chở máy khâu trả bạn cười xoà
Vàng hẹn sẽ có ngày trả đủ
Vợ ôm con nhìn chồng cười nắc nẻ
Trên trời máy bay Mỹ đã bay xa.
4. ĐOẠN PHÁP
Võ vẽ bấm số Tử Vi
Trên những ngón tay tháp bút
Đôi lời ảo phán xen đôi lời thực
Thành lời bí ẩn Thiên Cơ
Lời bay nhanh theo miệng học trò
Truyền kín đáo qua gánh xôi gánh bún
Nơi nào cần thì lời bay đến
Đang thời loạn lạc chiến tranh
Thiếu gì người cầu lợi mua danh
Cần Thiên Cơ mách bảo
Thiếu gì kẻ buôn rừng bán núi
Xin lời qua ải vượt quan
Đôi khi thắp một nén nhang
Cho máy trời huyền ảo
Gặp Lục Sát nói lời giông bão
Chơi đao sao thoát hoạ hình đao
Gặp Lục Bại nói lời ngọt ngào
Vỗ về nỗi đau phận số
Gặp Đào Hồng mắt cười mắc cở
Đưa đò khăn gối yếm thêu
Gặp lưỡng lộc kể đời Kiều
Khuyên tiền bạc làm điều nhân đức
Nghe Tử Vi bằng những lời chúc phúc
Xác thân yên được phần hồn
Rồi sẽ giàu sang
Rồi sẽ cửa nhà êm ấm
Đêm sẽ qua trời sẽ sáng
Đừng làm độc ác luỵ con
Đừng cướp hết vui để được hết buồn
Đến khi muốn buồn chẳng có
Rồi và đừng cứ khoan thai như thế
Mà thành nhà tư vấn tâm linh
Cốt cách thầy tiền bạc xem khinh
Lộc xôi oản đủ chia cả xóm
Túc tắc nghiệp dư lẳng lặng
Mình hành nghề phạm pháp mình ơi
Lạy trời Công an đừng thăm hỏi
Mất phần xôi oản con tôi...
Hà Nội, 1972-1990
/ Mời đọc tiếp 31-35/
Kinh Thành Cổ Tích
VANDANBNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét