Thơ. Hai mươi khúc / 31-35/
QUẢ MẶT TRỜI
QUẢ MẶT TRỜI
31.
VIẾT TRÊN GIƯỜNG BỆNH
1.
Lời phỉ phui anh chưa định viết
Cho mai sau về cuộc đời mình
Giấc ngủ bệnh hỏa thiêu thân xác
Thân em dâng một sông tình
Biển vô cảm chìa ngàn tay sóng
Đón tro đời một thời yêu
Em trói sóng lời ru mềm lắm
Mơ hồ buồn sóng lặng về khơi
Đã thề yêu nhau trọn đời
Đời đã trọn đâu mà trốn
Vú tình còn sữa nuôi con
Câu ru nhập xác hóa hồn..
Mở mắt
Em rạng ngời gương nguyệt
Cho mai sau về cuộc đời mình
Giấc ngủ bệnh hỏa thiêu thân xác
Thân em dâng một sông tình
Biển vô cảm chìa ngàn tay sóng
Đón tro đời một thời yêu
Em trói sóng lời ru mềm lắm
Mơ hồ buồn sóng lặng về khơi
Đã thề yêu nhau trọn đời
Đời đã trọn đâu mà trốn
Vú tình còn sữa nuôi con
Câu ru nhập xác hóa hồn..
Mở mắt
Em rạng ngời gương nguyệt
2.
Kìa sao gương nguyệt lại mưa
Trong nhạt nhòa đã ló ra nắng trời
Nhện buồn sao chửa giăng vui
Chấu chưa cắn hết những lời tro than
Tình yêu chưa đứt sợi đàn
Tay thịt vẫn nắm mát bàn tay da
Tay da nào chịu rời xa
Tay thịt chong mắt thiết tha khấn thầm
Tai tri kỷ, mắt tri âm
Tình yêu đắng ngọt từng vần thơ buông
Xin đừng thảng dại thìa thương
Tình như nắng vãi khắp vườn giọt hoa
Giọt nào cho cuộc tình ta
Để khi tắt nắng ta ra nhặt về..
Giọt nào cho cuộc tình ta
Để khi tắt nắng ta ra nhặt về..
32.
NHỮNG NẾP NHĂN ĐUÔI MẮT
NHỮNG NẾP NHĂN ĐUÔI MẮT
.
Những nếp nhăn đuôi mắt
Gợi cái nhìn dao cau
Trao cho mối tình đầu
Không một lời tính toán
Gợi cái nhìn dao cau
Trao cho mối tình đầu
Không một lời tính toán
Cây đã xẻ thành ván
Ván đã đóng nên thuyền
Thương quá cuộc đời em
Về làm cây sao được
\
Những nếp nhăn đuôi mắt
Trao bao mùa xuân yêu
Nương dâu nắng nhuộm chiều
Lá vàng reo đầu gió
Ván đã đóng nên thuyền
Thương quá cuộc đời em
Về làm cây sao được
\
Những nếp nhăn đuôi mắt
Trao bao mùa xuân yêu
Nương dâu nắng nhuộm chiều
Lá vàng reo đầu gió
Sợ gì đời bão tố
Chỉ sợ chính mình thôi
Miệng biết ngạo nghễ cười
Thổi bay đi cơ cực
Chỉ sợ chính mình thôi
Miệng biết ngạo nghễ cười
Thổi bay đi cơ cực
Những nếp nhăn đuôi mắt
Chợt thấy người trong gương
Ai mà sao rất thương
Có một thời xuân sắc
.
Những nếp nhăn đuôi mắt
Bạn tình mai sau ơi
Khi mùa xuân mất rồi
Tiếc hoài trong vô vọng.
33.
HAI NGÔI SAO KHÔNG LẶN BAO GIỜ
Anh không nhận ra em
Một năm có là bao xa cách
Em ủ đầu anh vào ngực
Anh không thể nào hỏi được
Sao tiều tụy thế mình ơi?
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt chậm chạp u buồn
Một nốt ruồi đẫm lệ
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt vẫn như ngày nào
Đôi mắt ngày nào tôi nói yêu em
Đôi mắt khép nhận lời.
Chỉ còn đôi mắt vợ của tôi
Toàn thân em như cây thị rũ lá
Khô cành trước gió ban mai
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt kể tôi nghe
Lưng ngày nắng quật
Đêm ngồi bỏng vú môi con
Vai gánh nỗi thương chồng
Đi xa đường đời nhiều cạm bẫy
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt đổ xiêu.
Anh ôm đôi mắt ấy
Bỗng òa đôi mắt khóc
Tình rụa ràn mặt anh
Đôi mắt u hoài trong vắt
Đôi mắt ấy chính là hai ngôi sao trên trời
Đêm đêm nhìn anh
Thức với anh
Đi cùng anh
Hai ngôi sao không lặn bao giờ..
34. GA HẸN
Những nếp nhăn đuôi mắt
Bạn tình mai sau ơi
Khi mùa xuân mất rồi
Tiếc hoài trong vô vọng.
33.
HAI NGÔI SAO KHÔNG LẶN BAO GIỜ
Anh không nhận ra em
Một năm có là bao xa cách
Em ủ đầu anh vào ngực
Anh không thể nào hỏi được
Sao tiều tụy thế mình ơi?
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt chậm chạp u buồn
Một nốt ruồi đẫm lệ
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt vẫn như ngày nào
Đôi mắt ngày nào tôi nói yêu em
Đôi mắt khép nhận lời.
Chỉ còn đôi mắt vợ của tôi
Toàn thân em như cây thị rũ lá
Khô cành trước gió ban mai
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt kể tôi nghe
Lưng ngày nắng quật
Đêm ngồi bỏng vú môi con
Vai gánh nỗi thương chồng
Đi xa đường đời nhiều cạm bẫy
Chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt đổ xiêu.
Anh ôm đôi mắt ấy
Bỗng òa đôi mắt khóc
Tình rụa ràn mặt anh
Đôi mắt u hoài trong vắt
Đôi mắt ấy chính là hai ngôi sao trên trời
Đêm đêm nhìn anh
Thức với anh
Đi cùng anh
Hai ngôi sao không lặn bao giờ..
34. GA HẸN
Đem cặp môi thổi lửa
Nghêu ngao đọc Kiều giữa ga Hàng Cỏ
Mưa gió rét cắt dao
Người người rời ga vội vã
Chỉ có một người thiếu nữ
Nghe thơ chúm chím miệng cười
Bỏ đi không nỡ
Quay lại tặng cây trâm
Hẹn gặp ga Thanh Minh
Thềm giao thừa ba mươi năm sau
Giật mình biết gặp Kiều..
Năm ấy giao thừa Nhâm Tí
Ba mươi năm sau
Lội tìm ga hẹn
Nào biết ga Thanh Minh ở đâu?
Khăn lụa ủ hai khẩu trầu
Ga Hòa Hưng mồ hôi rịn cổ
Chuyến tầu cuối người ra ga hối hả
Để lại vắng tanh cho một người chờ
Môi thổi lửa đọc thơ
Tầu chạy suốt Bắc Nam
Chở gió về đoàn tụ
Chợt gót hồng bước ra từ mai nụ
Tiếng gọi tình ấm ngát không gian
Trước thềm Nhâm Ngọ
Nàng đưa tình đi lan man ga
Ba mươi năm xuống một ga đời
Mong đợi khi đầy, khi vơi
Có trâm tình chứng gíam
Hai khẩu trầu ngực tình ủ ấm
Thơ chờ người cay môi
Chúm chím nàng cười
Quạt yếm che vú hồng mắc cỡ
Nàng chẳng khen thơ hay dở
Nàng mừng tình sum họp
Áo lụa cỏ hoa mở tặng tình
Một giao thừa chín mọng..
35.
HAI GA ĐỜI
GA CANH TUẤT, 1970
Trai thời chiến mấy người ba chục tuổi
Được trời cho cưới tình yêu
Nào ai khen tích trò trống mái
Ba khoan thêm tội cho Kiều.
Rồi sinh con ơn trời không là gái
Chiến tranh biết hết khi nào ?
Luân hồi nhân danh sông núi
Trí trai dài một ngọn lao.
Rồi hôn con rồi kề vai đồng đội
Ga này ga cuối biết đâu
Dẫu là vậy vẫn là đời trăm tuổi
Lẽ người sống hết nông sâu.
Hà Nội, 1.1.1971
GA CANH THÌN, 2000
Tóc bạc không lo bạc tóc
Khòm lưng không sợ lưng khòm
Chỉ sợ bút không còn lực
Cho hồn run rẩy trăng non.
Không nhớ mình bao nhiêu tuổi
Nhựa xuân dâng ngực tràn trề
Mai nở rụng đầy một cội
Thân cành nẩy lộc non tơ.
Đừng hỏi ga nào sẽ xuống
Ngựa phi tung bờm ngựa phi
Vay xuân cắt đầy máng cỏ
Ngựa xuân sức vó đang thì.
Sài Gòn, 1.1.2000
/ Mời đọc tiếp : Đọc thớ NNB phải có nhiều kiến văn./
Kinh Thành Cổ Tích
VANDANBNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét