Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 5 Thơ Nguyễn Lâm Cẩn/ 6. Thơ Phan Minh Châu /7. Thơ Đức Doanh/ 8. Thơ Thạch Đà

tho ban tho


NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
 THƠ BẠN THƠ.4
 
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
5. Thơ Nguyễn Lâm Cẩn
6. Thơ Phan Minh Châu
7. Thơ Đức Doanh
8. Thơ Thạch Đà


4. Thơ NGUYỄN LÂM CẨN

KIỀU ĐÁNH ĐÀN TẠ ƠN NGUYỄN DU


Một nhà tái thế đoàn viên
Bỗng đâu cụ Nguyễn Tiên Điền sang chơi
Hân hoan sau trước rước mời
Ghế trên hầu quạt một lời Kiều thưa:
“Rằng con ô nhục có thừa
Nhân duyên còn chút như vừa chiêm bao
Mỏng manh thân phận má đào
Ngày rày được thế, con nào dám mơ

Sợi lòng còn một giây tơ
 Tạ ơn tri ngộ bây giờ là đây”

Ôm đàn lựa phím, so giây
Nhỏ to, cao thấp, khi đầy, khi vơi
Khi chim rụng tiếng giữa trời
Khi cầu gãy nhịp chơi vơi giữa đàng
Khi thuyền trôi giữa tràng giang
Khi trăng nhợt bóng bẽ bàng đêm suông
Bỗng giây đứt sổ đoạn trường
Tiếng đâu sóng dậy Tiền Đường lô xô
Tiếng trầm cửa Phật Nam Mô
Lá rơi vàng áo ni cô tọa thiền
Tiếng đâu gió giật ngoài hiên
Ngổn ngang trăm mối đoàn viên một giờ
Mấy muơi năm, phút không ngờ
Cúi đầu lã chã hồn thơ khôn cầm
Thương ôi thân phận cát lầm
Tay đưa vạt áo, đầm đầm châu sa
Đớn đau chi phận đàn bà
Rượu nâng đầy chén, mắt nhòa thấm khăn
Khúc đàn tạ với văn nhân
Dư trong tiếng nấc ngàn lần giá sương
Đoạn trường thơ, đoạn đời thường
Ngẫm trong thời thế mà thương kiếp người !

TÌM…


Tôi tìm một phút bình yên
Phố len
Làng chật
Cửa thiền gió chay
Hững hờ mắt chạm bàn tay
Người xưa năm cũ…
Thế này thôi ư !
Tôi tìm trong đỉnh trầm lư
Bao nhiêu thần tượng
Bây chừ khói bay
Niềm tin thờ phụng xưa nay
Vùi sâu nhát cuốc đường cày đói cơm
Tôi tìm hơi ấm ổ rơm
Mốc meo manh chiếu thằng Bờm co ro
Mỏng thân số phận vạc cò
Đồng xưa mất ruộng
Lò dò tứ phương
Tôi tìm làn khói tàn hương
Linh hồn phiêu bạt
Chiến trường hoang vu
Tuổi xuân đọng vốn ngục tù
Mộng mơ bán rẻ
Đường tu mịt mùng
Tôi tìm gì dưới gốc sung
Bao người đến há
Chân cùng đường đi
Trên cao cây gió xanh rì
Quả suông lời hứa
Thấy gì nữa đâu !
Tìm tuổi xuân
Thấy bạc đầu
Những điều mơ ước
Tìm đâu bây giờ ?


Thơ Nguyễn Lâm Cẩn/ Dung Thị Vân đọc chọn


5. Thơ PHAN MINH CHÂU


HẠ KHÚC


Mai xa trường, lớp có buồn không?

Mắt ướt, mi lem chút nắng hồng
Ve có râm ran ngày phượng nở
Sẻ còn lót tổ mái trường không?

Mấy quán chè sen, mấy quán kem
Mai xa, áo trắng biết đâu tìm
Chờ nhau ly muỗng khua trong quán
Mai nhớ trường, thêm nhớ áo em…

Ta xé tờ thư thuở ghẹo người
Vô tình nhặt được nụ hoa môi
Chiều xưa vắt óc đêm hò hẹn
Để phút chia tay nghẹn đắng lời

Mai xa trường, ai có buồn không
Giậu mồng tơi sẽ chẳng còn chung
Em đem một nửa về… xa lắc
Một nửa bên nay tím ngắt lòng

Biết đến bao giờ gặp lại nhau
Sân trường thôi hẹn một mùa sau
Ngoài kia muôn hướng đời chia lối
Ve cứ ngàn năm điệp khúc sầu

Thôi cũng đành như một vẫy tay
Đành như phượng cứ đỏ trên cây
Nữa mai ai có ngang trường cũ
Còn chút nao nao biệt khúc này.


TƯƠNG TƯ CHIỀU


Chúng tôi đi bằng một cuốc xe chiều
Đêm sập cửa trời xanh như phố núi
Sương rây trắng những con đường có tuổi
Cứ gập ghềnh theo mổi bước chân xa
Nơi tôi về ấm áp một mùa hoa
Con phố nhỏ ngập ngừng đêm mở hội
Những câu thơ suốt đời không có lỗi
Khi neo đơn biết gìn giữ cho người.
Những cánh đồng chữ nghĩa chảy về xuôi
Cứ man mác như khoảng trời sương khói
Heo may nhỏ chút tình lên mỗi buổi
Tôi lạc lòng theo sóng nước giêng hai
Em đến trường ôm sắc áo thu phai
Cứ lỏn lẻn cứ như là thục nữ
Trăng khe khẽ tô thêm màu huyết dụ
Lên má hồng còn khuyết nụ môi hôn
Những mùa xuân bạc áo bỗng xanh hơn
Gió thả nổi chút tình yêu của biển
Vịnh Xuân Đài phơi nguyên màu cánh kiến
Cứ giăng tơ giăng nhện khách không mời
Giêng hai hồng như những búp tơ non
Cứ man mác theo giòng sông viễn xứ
Những đôi mắt hóa vầng trăng tình tự
Ngả nghiêng đời…. hóa  đá để lang thang.


Thơ Phan Minh Châu/ Tác giả gửi bài


6. Thơ ĐỨC DOANH

SẼ ĐẾN LÚC


Sẽ đến lúc bước chân ta chậm chạp
Không thể đồng hành theo kịp thời gian
Nghe chim hót bỗng giật mình bối rối
Ngày xanh ta xưa gửi các vỉa than

Lang thang mãi quên bẵng mình bao tuổi
Mà câu thơ dang dở viết chưa xong
Giọt cà phê âm thầm rơi tí tách
Nỗi buồn ta lặng lẽ với đêm đông

Lòng ta hẹp đựng khi nào cho hết
Hiểu làm sao sự thật cõi người
Họ bảo nắng là mưa, họ bảo mưa là nắng
Tình cảm chân thành ở đầu lưỡi, đầu môi

Ta bỡ ngỡ giữa dòng người xuôi ngược
Giữa cơn giông giá cả thị trường
Cơn sốt gạo, xăng, dầu, nhà đất
Trĩu lòng ta bao nỗi vấn vương

Ta nhận ra mình đang lạc vào thế giới
Của tình yêu đương đại hôm nay
Mọi phiền muộn đè nặng lên tuổi tác
Câu thơ ta viết mãi chẳng được hay…


RƯỢU SUÔNG


Một mình ta chén rượu suông
Một mình ta chén rượu buồn, buồn khê
Người người tết nhất tìm về
Họ hàng thân thích nơi quê hương nhà
Chỉ còn trơ chọi mình ta
Với chai cuốc lủi mãi là bên nhau
Bao nhiêu anh trước, em sau
Tháng ngày đương chức cơm Tàu rượu Tây
Cụng ly say ngất, say ngây
Chúc nhau tình nghĩa chén đầy, chén vơi
Giờ thì chỉ một ta ngồi
Rượu suông uống ngẫm sự đời mình ta…

Thơ Đức Doanh/ Ngô Minh đọc chọn


7. Thơ THẠCH ĐÀ


NÓI THƠ VỚI HOÀNG CẦM

Ông đã gần tám mươi
Mà câu thơ còn lửa
Mối tình diêu bông lá

Đã thành huyền thoại xưa

Tiếng sấm báo hiệu mưa
Dẫu trời đang tạnh ráo 
Giấc mơ thơ là ảo 
Hay cuộc đời chiêm bao 

Điếu thuốc uống cạn lửa 
Ng ngớn đêm vào ngày 
Hoa tay không còn mấy 
Riêng tình thơ vẫn say 

Ông đọc thơ muộn ngày 
Tôi nghe thơ muộn đêm 
Còn bao nhiêu trăn trở 
Tâm sự trước ngọn đèn

kỷ niệm gặp gỡ ở Quy Nhơn 1999


THÁP NHẠN

Tháp Nhạn đứng trong trăng
Tháp nhạn đứng trong thơ
Ôi một mảnh hồn rừng giữa phố
Sao ta thèm nghe tiếng chim kêu

Tháp Nhạn lẻ loi như một Lin ga
Tháp Nhạn phế tích như dân Chăm điêu tàn
Đêm đêm những nàng vũ nữ nhảy múa
S.O.S những lời bi thương

Tôi xa quê nhớ ngọn tháp quê nhà
Nhiều đêm mơ tôi thấy mình hóa tháp

Thơ Thạch Đà/ tác giả gửi bài

/CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét