trên đường Giảng Võ
là chợ mà chỉ có người
phơi phong từng đám giữa trời lơ vơ
con đường hai vệt nắng mưa
cái cơn trái gió có chừa mặt ai
đời như sợi chỉ dễ phai
nay còn chưa chắc thì mai mong gì
vạ vật tê cả bước đi
cát lầm lụi cát còn gì để đau
chợ người chẳng bán người đâu
dãi dầu bán cái dãi dầu mà thôi
7.
lục bát cuối chiều
lục bát viết lúc cuối chiều
nghe trong hơi gió đọng nhiều ưu tư
lòng câm như bị cầm tù
hắt hiu dồn lại mỏi dừ ước mong
buồn thì ra ngắm phố đông
tội gì đóng cửa mà đong cơn sầu
buồn thì ta lại yêu nhau
tội gì ủ rũ cho mau cái già
ngoài phố những hoa là hoa
mua về ta cắm chật nhà mới thôi
yêu đi cho trọn kiếp người
kẻo mai thác lại tiếc đời buồn tênh
8.
là chợ mà chỉ có người
phơi phong từng đám giữa trời lơ vơ
con đường hai vệt nắng mưa
cái cơn trái gió có chừa mặt ai
đời như sợi chỉ dễ phai
nay còn chưa chắc thì mai mong gì
vạ vật tê cả bước đi
cát lầm lụi cát còn gì để đau
chợ người chẳng bán người đâu
dãi dầu bán cái dãi dầu mà thôi
7.
lục bát cuối chiều
lục bát viết lúc cuối chiều
nghe trong hơi gió đọng nhiều ưu tư
lòng câm như bị cầm tù
hắt hiu dồn lại mỏi dừ ước mong
buồn thì ra ngắm phố đông
tội gì đóng cửa mà đong cơn sầu
buồn thì ta lại yêu nhau
tội gì ủ rũ cho mau cái già
ngoài phố những hoa là hoa
mua về ta cắm chật nhà mới thôi
yêu đi cho trọn kiếp người
kẻo mai thác lại tiếc đời buồn tênh
8.
bán không cho gió
ta làm thơ để tặng mình
có ai mang bán chữ tình đi chơi
thắt lưng con cón hỏi Giời
của vui cho hết còn lời nào đây
bắc thang lên chín tầng mây
chọn bồng bềnh sắc để may áo dài
tìm người người đã của ai
áo dài đành cởi vắt vai mà về
tìm người lối cỏ chân đê
mệt thôi nằm xuốmg mà ê ẩm mình
câu thơ gỡ rối linh binh
bán không cho gió rập rình thổi đi
9.
ta làm thơ để tặng mình
có ai mang bán chữ tình đi chơi
thắt lưng con cón hỏi Giời
của vui cho hết còn lời nào đây
bắc thang lên chín tầng mây
chọn bồng bềnh sắc để may áo dài
tìm người người đã của ai
áo dài đành cởi vắt vai mà về
tìm người lối cỏ chân đê
mệt thôi nằm xuốmg mà ê ẩm mình
câu thơ gỡ rối linh binh
bán không cho gió rập rình thổi đi
9.
nhặt sợi tóc mình
ngồi buồn nhặt sợi tóc chiều
thả lòng lạc cõi phiêu diêu bồng bềnh
lời buông thành tiếng nhạt tênh
nghe đứt hơi mạch nghe vênh hơi tình
ngồi buồn nhặt sợi tóc mình
soi trong mắt gỡ rối tinh phận đời
giăng ra hai tiếng than ôi
ta đi vẫy gió cưỡi chơi bồng bềnh
10.
ngồi buồn nhặt sợi tóc chiều
thả lòng lạc cõi phiêu diêu bồng bềnh
lời buông thành tiếng nhạt tênh
nghe đứt hơi mạch nghe vênh hơi tình
ngồi buồn nhặt sợi tóc mình
soi trong mắt gỡ rối tinh phận đời
giăng ra hai tiếng than ôi
ta đi vẫy gió cưỡi chơi bồng bềnh
10.
ngỡ là
ngỡ là chín tầng mây xanh
lên cao chỉ thấy loanh quanh là trời
ngỡ người tha thiết để rồi
cả tin trao trọn kiếp đời đa mang
ngỡ cầm vàng phải giữ vàng
cái giàu dễ tuột cái sang dễ hèn
ngỡ đâu hai tiếng ghét ghen
ba phen chìm nổi bảy phen đọa đày
ngỡ anh là của em đây
mà ngăn cách mà chân tay rã rời
tình sao tệ thế tình ơi
chín tầng địa ngục ngỡ người thành ma
ngỡ là yêu đến tận già
đường xa đi đến ngã ba ngỡ là
Thơ VƯỜN NĂM NHÀ 3
Phần Thơ BÙI KIM ANH / bÀI 6-10/
ngỡ là chín tầng mây xanh
lên cao chỉ thấy loanh quanh là trời
ngỡ người tha thiết để rồi
cả tin trao trọn kiếp đời đa mang
ngỡ cầm vàng phải giữ vàng
cái giàu dễ tuột cái sang dễ hèn
ngỡ đâu hai tiếng ghét ghen
ba phen chìm nổi bảy phen đọa đày
ngỡ anh là của em đây
mà ngăn cách mà chân tay rã rời
tình sao tệ thế tình ơi
chín tầng địa ngục ngỡ người thành ma
ngỡ là yêu đến tận già
đường xa đi đến ngã ba ngỡ là
Thơ VƯỜN NĂM NHÀ 3
Phần Thơ BÙI KIM ANH / bÀI 6-10/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét