THƠ BẠN THƠ, 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh 3Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.
11. Thơ DƯƠNG XUÂN ĐỊNH
TẬN CÙNG KÝ ỨC
Dẫu là nỗi khổ đau
Hay niềm hạnh phúc
Xin cám ơn bè bạn một thời
Đã hòa với lòng tôi thổn thức.
TẬN CÙNG KÝ ỨC
Dẫu là nỗi khổ đau
Hay niềm hạnh phúc
Xin cám ơn bè bạn một thời
Đã hòa với lòng tôi thổn thức.
Có thể những ước mơ chỉ còn trong ký ức
Lá vẫn tươi xanh kỷ niệm muôn đời
Dào dạt giữa lòng tôi…
Dào dạt.
Vẫn vẳng đâu đây tiếng hát
Xốn xang đuôi mắt ai cười
Tình yêu mật ngọt
Dịu dàng đôi mươi
Tôi đã trải hồn tôi
Trên nhánh đời u uẩn
Dẫu đắng cay vẫn hiến dâng đời
Tôi đã trải đời tôi
Khắp cánh rừng hoang dại
Những cây khô chết đứng u buồn
Giữa mùa mưa tuôn
Nước trôi nhòa xao xác!
Dẫu là nỗi khổ đau
Hay niềm hạnh phúc
Bốn mươi tuổi dấu hỏi buồn thiện, ác
Giữ vẹn mình từng khoảnh khắc trôi qua.
SG, 20.11.1993
HẠNH PHÚC
Người xưa bỏ phố đi lên núi
Năm, bảy năm ta với núi đồi
Rừng thẳm bao dung như lá vậy
Sao không giữ được bước chân ta ?
Người xưa bỏ phố đi ra đảo
Ta cũng đôi phen với biển, trời
Biển vốn bao la và đại lượng
Mà không giữ được bước chân ta !
Xin chào biển, núi ta về phố
Nơi đã sinh ra thuở thiếu thời
Mưa, nắng đã hoen màu phúc, họa
Lợi danh mà ngỡ chuyện đùa chơi.
Người xưa tìm ẩn nơi hang vắng
Ta ẩn thân ta giữa phố nhà
Hóa ra hạnh phúc đơn sơ vậy
Vẫn đầy một góc trái tim ta.
RG-KG, 12.1994
TRÔI
“Đôi môi dạ hương chút men đời dịu ngọtNhư đóa sen hồng vừa nở giữa hồn tôi”
Hãy trôi đi những mùa thu vàng, những ngày hạ biếc
Như những con suối, dòng sông trôi về với biển
Như ký ức trôi về kỷ niệm
Như anh trôi về em.
Hãy trôi đi những sáng xuân tươi, những chiều đông giá
Như những cỏ hoa, chim muông trôi vào quên lãng
Như lá bay trôi vào thinh lặng
Như trăng trôi vào đêm.
Hãy trôi đi ngày tháng buồn vui
Những cơn gió kia chẳng biết muộn màng
Mây lang thang trôi vào dĩ vãng
Khói lam chiều êm ả, hoang vu.
Ta trôi đi giữa đám bụi hồng
Khung cửa nhỏ trôi vào đôi mắt biếc
Con đường vắng trôi vào truyền thuyết
Giữa cõi đời chìm nổi phù vân.
SG, 11.2006
ĐỘC THOẠI
Thời gian úa tàn còn để lại gì không? Ký ức chắt chiu từng nỗi nhớ. Lá vàng thu rơi nhẹ như hơi thở. Cát bụi đời pha những sắc cầu vồng.
Biển mênh mông, sóng nước mênh mông. Ta có là kẻ trí đâu mà ước vọng! Bầu rượu cúc từ gạo hoa chắt lọc, ta rót ra hòa cùng biển vô cùng. Biển sẽ tỏa hương đời thanh thoát. Những tiếng đàn hòa tiếng hát hư không.
Rừng thẳm xanh, cỏ lá thẳm xanh. Ta có là người nhân đâu mà lặng lẽ! Túi thơ mộng do tình đời trao tặng, ta rải ra cấy vào rừng bất tận. Núi sẽ tỏa nhánh tình tươi thắm. Bao nhịp thơ nâng nhịp cánh muôn loài.
Ta lạc lõng lưng chừng rừng núi và lẻ loi giữa biển bao la. Thôi, ta cũng chỉ như là chiếc lá. Tự muôn trùng trôi dạt đến ngàn xa.
TỰ SỰ
Đời có biết bao trang kiếm khách
Ta chỉ là tên hiệp sĩ gàn
Nhếch nhác áo cừu không nỡ bán
Mấy người tri kỷ giữa trần gian
Chén rượu giang hồ sao nhạt thếch
Câu thơ yên ngựa mỏi mòn hơi
Gót chân đã trải đường muôn dặm
Chưa hiểu bao nhiêu chuyện cuộc đời
Mà thôi ta cứ là hàn sĩ
Vui với trời riêng một cõi tình
Một kẻ yêu mình thôi cũng đủ
Bàn luận chi nhiều lẽ tử sinh!
Thơ Dương Xuân Định/ Tác giả gửi bàì.
/ Mời đọc tiếp: Thơ Dương Xuân Định/
THƠ BẠN THƠ, 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét