Tìm thấy ở Thư viện Mỹ
WASON
PL 4389 .24 N578 D3
CORNELL
UNIVERSITY
LIBRARIES
ITHACA,
N.Y.14853
John
M. Echols
Collection
on Soucheast Asia
JOHN
M OLIN LIBRARY
ĐÊM CHẲNG RIÊNG AI - TIỂU THUYẾT
Nhà xuất bản Thanh Niên - Hà Nội 1987
NGUYỄN NGUYÊN BẢY
MƯỜI
LĂM
CHÍNH
SUY ĐOÁN TÍNH PHỨC TẠP QUA CÂU CHUYỆN CỦA HAI THƠM. KHÔNG ĐƠN GIẢN RỒI NGHE. GƯƠNG MẶT CỦA HAI THƠM MỌI NGÀY TRẦM
TĨNH VÀ VUI VẺ LÀ VẬY, THẾ MÀ HÔM NAY NHƯ BỊ KÉO CĂNG RA. GIỌNG NÓI THIẾU HẲN
TÍNH CHẬM RÃI CỦA ĐIỆU NHẠC TRỊNH TRỌNG, NÓ LẤP ĐẤP, VỘI VÃ. HAI THƠM NÓI CHÍNH
ĐI KIẾM HÒA, MÀ PHẢI ĐI NGAY, KHÔNG ĐỢI HẾT GIỜ LÀM VIỆC. HAI THƠM CÒN CHO GỌI XUÂN-NĂNG-NỔ TỚI BẢO THU XẾP CÔNG VIỆC
GIÚP CHÍNH ĐI CÔNG TÁC CHO BAN GIÁM ĐỐC. NHƯ VẬY TÌNH HÌNH KHÔNG KHẨN TRƯƠNG
SAO ĐƯỢC. TRONG CHUYỆN NÀY, CHÍNH MUỐN THAM DỰ VÌ CẢM THẤY CÓ GÌ ĐÓ VƯỚNG VÍU TỚI
GIÁM ĐỐC VŨ TIẾN, BA NUÔI CỦA CHÍNH. CHÍNH XĂNG XÁI KHÔNG VÔ LẼ, DỊP ĐỀN ƠN ĐÁP
NGHĨA ĐÃ ĐẾN, CHÍNH TIN NHƯ THẾ.
Vai Chính còn nhẹ. Chính muốn được gánh vác cho ba. Nhưng
gánh vác gì mới được chứ? Trong chuyện này, ba vướng ở chỗ nào? Chính vừa đi vừa
lẩm bẩm. Mình sẽ làm mọi cách có thể làm được để ba mình không liên can gì tới
chuyện này. Mà nghĩ cũng lạ, tại sao má lại xía vào chuyện này và làm cho nó rối
mũ lên? Ba má giận nhau chăng? Vô lý. Mình thấy ba má chẳng có chuyện gì để
không bằng lòng nhau. Tất cả đều không đầu không cuối, chưa tìm thấy mối gỡ ở
đâu.
Mẹ Hòa cho hay Hòa đi từ sáng chưa về.
Chính không thể ra về tay không. Vài dòng chữ không thể viết
hết những điều muốn nói. Chính quyết địnhngồi quán cà phê xế cửa nàh Hòa và đợi.
Những giọt cà phê chảy rất chậm dưới làn phin. Và ý nghĩ cũng trôi chậm rãi
trong đầu Chính.
Từ một thằng chém mướn đâm thuê, mình đã trở thành một người
thợ. Từ những đêm ngủ vật vờ trong xóm, bụi đời, hay trên vỉa hè, mình đã có một
căn buồng, một người vợ và một đứa con. Như vậy chẳng phải con người ta đã đi từ
vực thẳm lên thiên đường đó sao? Thiên đường nghĩ cho cùng cũng chỉ là nơi con
người sống hạnh phúc. Mà hạnh phúc là gì? Với Chính: Căn phòng để khỏi phải ngủ
bụi bờ, chờ một cuộc chém mướn đâm thuê. Người vợ, điều mà chưa bao giờ Chính
dám mơ ước. Vậy mà Chính đã đạt được. Cô ta là thợ quét vôi, không xinh đẹp,
nhưng ngoan ngoãn tốt bụng. Và đứa con, người như Chính mà có con được sao?
Chính chưa biết mặt những người sinh đẻ ra mình. Thế mà Chính được làm bố.
Chính sẽ nuôi dạy cho thằng bé nên người.
Ai đã đưa Chính đến thiên đường hạnh phúc ấy. Không phải
Chúa, cũng không phải Phật. Ông Vũ Tiến đã sinh ra Chính lần thứ hai và ban cho
Chính hạnh phúc.
Từ ngày Chính được thành người, Chính như quên hẳn quá khứ,
Chính chỉ biết có hiện tại và tuơng lai. Chính cố gắng sống sao cho thật trong
sạch. Không phải Chính đã hơn một lần đấu tranh với những cám dỗ của lũ bạn
ngoài xa cảng. Nhưng Chính đã thắng. Chính lao vào công việc, không mảy may
nghĩ tới chuyện châm cái này hay xoáy cái khác ở công trường, dù một cái đinh,
một mảnh gỗ hay một ký xi măng. Chính hiểu hơn ai hết con người trước khi sa xuống
vực thẳm của tội lỗi, bao giờ cũng bắt đầu từ những cái nhỏ nhất. Chính tự cảm
thấy mình là một người trong sạch. Mọi người xung quanh Chính hình như cũng
công nhận và đặt niềm tin nơi Chính.
Một con người như Chính còn có thể thành một công dân tốt,
thì những người như ba Chính, không thể có chuyện xấu được. Chính không cho
phép ai suy nghĩ tới điều đó, chứ đừng nói tới việc vu khống, mạ lỵ, bôi nhọ.
Nhất định phải có kẻ tố cáo ba. Vì nếu không có chuyện tố cáo thì không thể có
chuyện điều tra. Chính chợt trông thấy Hòa đang ngồi trên chiếc Honđa đỗ lại
trước cửa nhà. Chính kêu tính tiền cà phê, rồi chạy vội sang Hòa vừa đi đâu đó
với một cô gái. Có thể là em gái cậu ta. Cô ta cũng vào nhà Hòa. Thoáng nhìn,
Chính thấy cô gái dễ thương.
- Việc quan trọng lắm. Hai Thơm kêu mình đi gọi cậu.
- Mình đã làm đơn xin nghỉ việc riêng rồi mà.
- Mình đã chuyển đơn của cậu. Nhưng mà… Chúng mình nói chuyện
ở đây có tiện không, hay là ra ngoài kia một lát.
- Cũng được. Để mình dặn bà cụ.
Hòa vừa định quay vào nhà trong thì cô gái bước ra. Chính tự
bằng lòng với nhận xét khi nãy của mình. Nom cô ta dễ thương thật, xinh xắn và
có duyên.
- Anh tính đi đâu vậy?
- Giới thiệu với em đây là anh Chính, bạn nah trên công trường.
- Chào anh. Công việc công trường không thể vắng nah ấy một
buổi được sao?
- Em, Diệu Cầm.
- Em không cho anh đi đâu ý. Anh đã hứa với em rồi, anh phải ở
nhà.
- Anh ra quán cà phê trao đổi với bạn một lát thôi mà.
- Phải về ngay đó nghe.
Hòa dẫn Chính ra ngoài quán cà phê. Tuy không quay lại, nhưng
Chính hiểu là cặp mắt của cô gái đã nhìn xói vào anh không bằng lòng. Hai người
ngồi xuống hai chiếc ghế gỗ nhỏ, đối diện nhau. Câu hỏi đầu tiên của Hòa làm
Chính quên hẳn hình ảnh về cô gái mà anh
thấy hơi khó chịu.
- Có chuyện gì vậy cậu?
- Ban Thanh tra đến kiểm tra công trường. Họ khui ngay vấn đề
dãy nhà xưởng số 2 và yêu cầu được trực tiếp gặp cậu. Mình hỏi thiệt, cậu đừng
giận nghe, có phải cậu gửi đơn tố cáo với Ban thanh tra phải không?
- Sao lại mình? Chẳng lẽ mình đi tố cáo chính mình? Cậu quên
là mình chỉ huy thi công công trình đó sao?
- Cũng có thể cậu cảm thấy oan ức vì bị kỷ luật, nên tố cáo.
- Mà tại sao cậu lại nghi ngờ mình? Có phải Hai Thơm nói với
cậu như thế không?
- Mình tự nghĩ ra.
- Thế thì cậu hoàn toàn lầm. Mình không bao giờ làm một việc
ngu xuẩn như thế. Mà này, cậu có biết người ta định thanh tra vấn đề gì không?
- Theo cậu cái gút của cuộc thanh tra này ở đâu?
- Đoàn thanh tra đã kêu tới con nhỏ Vân cấp phát vật tư chưa?
- Mình không biết. Mà con nhỏ đó làm đơn tố cáo sao?
- Không phải vậy. Cuộc thanh tra nào cũng bắt đầu từ phòng vật
tư rồi tới phòng tài vụ.
- Ờ, vậy mà mình không nghĩ ra. Chuyện con nhỏ đó để mình giải
quyết. Còn cậu, cậu cố gắng thu xếp công việc tới gặp đoàn thanh tra. Mà mình
quên chưa báo cho cậu biết! Cán bộ thanh tra là má mình, mà cũng có thể là má cậu
nữa đó.
- Má Thu Nga thanh tra công trường?
- Sáng nay má mình yêu cầu được gặp cậu. Vì thế Hai Thơm mới
cho mình đi tìm cậu. Mà này, chuyện cậu với Thu Nga vẫn không có gì thay đổi đấy
chứ? Mình không thích đứa nào làm khổ con bé. Bàn tay mình không nương nhẹ đâu.
Thôi bây giờ mình phải về. Mong sớm được gặp cậu ở công trường. – Chính đứng dậy,
không bắt tay Hòa, đi rất vội ra khỏi quán cà phê.
Bàn tay mình không nương nhẹ đâu. Kỳ cục thật, tại sao mình lại
hù dọa nó? Cái quần jean áo pun, hình như tên là Diệu Cầm, bỗng nhiên len lỏi
vào tâm trí mình. Chuyện không đâu. Tình yêu mà lấy sức mạnh đôi tay để ép buộc
thì thật là nhảm nhí. Chính nhớ lại cái dạo Chính mê cô vợ Chính bây giờ, thôi
cứ gọi là suốt ngày không cho cô rời mình nửa bước. Một hôm Chính vừa ra khỏi cổng
công trường thì thấy cô ta đang nói chuyện với một chàng trai nào đó. Máu trong
người Chính muốn sôi lên, Chính chạy lao lại, tính tóm ngực áo và nói chuyện bằng
quả đấm. Nhưng khi lại gần, may quá, Chính kịp nhận ra đó là ông anh họ. Hú
vía, nếu hồ đồ một chút thì biết ăn làm sao nói làm sao. Cũng vì chuyện đó mà
cô nàng giận Chính đến một ngày. Chính phải năn nỉ xin lỗi, thiếu quỳ xuống mà
lạy. Cô nàng dạy Chính một bài học: Tôi đã yêu anh là yêu anh, cha mẹ tôi có
ngăn cũng không được. Nhưng yêu là yêu chứ không phải nô lệ. Anh mà cứ giữ cái
thói ghen tuông bóng gió nhăng nhít, thì coi như bỏ nhau. Chính tha thiết hứa với
cô nàng. Nhưng cái máu Chính nó vậy à, thấy cô nàng đứng nói chuyện với ai là
máu trong người sôi lên. Nhiều lúc nghĩ lại, Chính thấy thật là trẻ con. Nhưng
Chính không chịu nổi cái trò yêu đương nhố nhăng, ba cái quân đàn ông Sở Khanh
yêu vội yêu vàng, khi đã chài bùa được người con gái là tính bỏ. Mình dọa nó bằng
quả đấm có lẽ không thừa. Chính cười thú vị với ý nghĩ của mình.
Nhưng mình nghĩ thằng đó không đến nỗi Sở Khanh, cái mặt nó vậy,
lành hiền, chất phác. Chính vẫn tự cho mình là có tài coi tướng mặt. Dạo hành
nghề đao búa ngoài xa cảng, bạn bè đã truyền cho Chính cái nghề bất hủ đó. Nghề
để làm ăn mà. Thạo nghề tướng mặt, hành sự chắc ăn hơn. Mặt nào hắc hãm, mặt
nào có tứ linh, mặt nào dễ mất cắp, mặt nào đụng vào chết là cái chắc. Nghĩ tới
chuyện coi mặt, Chính lại tức thầm mình. Nhìn gương mặt ông Vũ Tiến, giật đồ chắc
ăn quá còn gì, cái mặt ngơ ngơ, ngũ trường
thêm vào địa các địa khố nở nang. Thế mà vừa đụng vào ông là rụng liền. Nhưng
Chính tin là Trời Phật run rủi cho Chính gặp ổng, để hồi sinh lại cuộc đời
Chính. Nghĩ lại chuyện nhìn mặt, bắt hình, Chính tin. Sở dĩ có khi lầm là do
Chính chưa tinh tường. Nhưng không can chi. Chính đảm bảo cái mặt thằng Hòa xem
ra không đến nỗi nào. Nếu mà đến nỗi nào thì Chính dùng quả đấm là cái chắc.
Câu hù dọa của Chính không phải không có tác dụng. Một thời yêu ta mà. Ngày mai
chắc chắn nó sẽ trở lại công trường và sẽ đối đầu với Ban thanh tra. Nó có học
hơn mình, nên suy xét vấn đề tinh hơn mình. Việc thanh tra bao giờ cũng bắt đầu
từ phòng vật tư, rồi mới tới phòng tài vụ. Mình sẽ đón từ khâu thứ nhất. Con
Vân cấp phát vật tư. Hay là con nhỏ đó đã tố cáo? Không con nhỏ đó tố cáo thì
còn ai vào đây nữa! Nó không thích ba mình. Mà nếu nó không tố cáo thì mình
cũng buộc nó không được bép xép. Mình sẽ có cách. Chính chợt nắm chặt bàn tay.
Không. Mình không thể vũ phu với đàn bà. Cách này không tốt đẹp
gì. Đàn bà là hương là hoa, mình không nên vùi dập, xã hội sẽ khinh rẻ. Đã vậy,
mình phải dùng chính cái đòn hương hoa của họ. Không thể tán nhảm. Vì ngữ ấy
không chịu cho mình tán nhảm và lôi kéo. Chỉ có cách mua. Mà mua thì không gì
hiệu nghiệm bằng tiền. Các cụ dạy: Có tiền mua tiên cũng được. Không ai chê tiền
trong hoàn cảnh khó khăn như thế này. Mình sẽ bỏ tiền ra mua sự câm miệng của
nó. Mà điều này mình sẽ làm âm thầm, không cho ai biết. Rồi tùy sự phát triển của
vấn đề, mình sẽ lại tiếp tục mua. Mua hết. Đám vật tư, tài vụ, ai dính tới chuyện
này mình cũng mua. Nhưng lấy đâu ra tiền để mua bây giờ? Mình nhớ rồi, sẽ hỏi
vay cô bạn Nghỉ-việc-không-ăn-lương, nó chạy áp phe tối ngày, chắc có tiền.
Cùng lắm mình sẽ hỏi vay Hai Thơm, anh ta sẽ không nỡ từ chối mình. Rồi mình sẽ
làm thêm công việc gì đó và sẽ hoàn lại đủ số. Mình không p hải hạng người lường
gạt. Phải thuyết phục họ như vậy và phải hành động ngay.
Chính bằng lòng với dự định của mình. Chính bước rảo chân, cần
phải về công trường gấp để gặp mặt tất cả. Mình tin là biện pháp này sẽ rất hữu
hiệu và có lợi cho ba mình. Chính huýt một điệu sáo. Ai bảo Chính là người
không có mưu trí, là người chỉ đơn thuần biết nghĩ bằng chân tay. Bất kỳ ai hỏi,
Chính cũng sẽ không kể lại chuyện này đâu, Chính sẽ im lặng mãi mãi cho tới chết.
Chính khoan khoái nhủ thầm. Tất nhiên ba mình không thể biết vì ai mà câu chuyện
đang phức tạp bỗng trở nên dễ dàng đơn giản như vậy. Mình sẽ chỉ cười thôi. Chủ
nhật này vợ chồng mình sẽ cho thằng nhỏ đến thăm ông bà, ông bà chắc sẽ hoan hỷ.
Mình sẽ đưa mắt dò xét ba mình, coi thử xem trong cái nhìn của ông ấy có cái
nháy mắt như hồi nào. Cái nháy mắt không bao giờ mình quên được, cái nháy mắt
như nói rằng mọi chuyện đã rõ cả rồi, cần phải vào một quán cơm nào gần đây, vừa
ăn cơm chúng ta sẽ vừa nói chuyện. Mình xách chính cái giỏ mới giật của ông ấy,
hai đĩa cơm, hai người cùng ăn, sau đó ông còn cho mình thêm hai chục và cái địa
chỉ… Chuyện thật mà mỗi khi nhớ lại còn tưởng như trong cổ tích, mình đã trở
thành con nuôi của ông ấy và đã nên người như hôm nay.
Mình không mong ba mình biết việc mình làm. Bởi nếu biết chắc ông ấy sẽ rầy. Nhưng không sao, dù
thế nào mình cũng phải làm, mình sẽ đi vay tiền, năm trăm đồng gì đó, rồi đến
thẳng nhà nhỏ Vân, quẳng tiền vào mặt nó và bảo cô cần phải im lặng tất cả. Thế
rồi mình ra về không cho nó cái quyền chạy theo trả lại. Không cho nó kịp suy
nghĩ. Đằng nào nó cũng đã nhận tiền rồi và nó phải hành động. Một hành động đâu
có khó khăn gì, chỉ cần im lặng. Im lặng là tiền mà.
Chính
chạy ào vào công trường.
/ Mờ
đọc tiếp Chương 16/
Tìm thấy ở thư viện Mỹ
WASON
PL 4389 .24 N578 D3
CORNELL
UNIVERSITY
LIBRARIES
ITHACA,
N.Y.14853
John
M. Echols
Collection
on Soucheast Asia
JOHN
M OLIN LIBRARY
ĐÊM CHẲNG RIÊNG AI - TIỂU THUYẾT
Nhà xuất bản Thanh Niên - Hà Nội 1987
NGUYỄN NGUYÊN BẢY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét