Thứ Tư, 7 tháng 2, 2018

KINH THANH CỔ TÍCH thơ NGUYỄNNGUYÊNBẢY/ Thơ. Hai mươi khúc QUẢ MẶT TRỜI / 16-20/



KINH THANH CỔ TÍCH thơ

NGUYỄNNGUYÊN
BẢY
Thơ.  Hai mươi khúc / 16-20/ 
QUẢ MẶT TRỜI 


16. CA TRÙ MÙA THU

Phút giây ấy với tôi là duyên số
Hai tình cờ gặp nhau
Em trao chỉ một gật đầu
Đôi mắt cười mệt mỏi
Chỉ thế thôi vồi vội
Chim bay về tổ chiều thu
Tôi đi theo hương thu
Hồn tình sét đánh
Xóm Hạ Hồi thoang hương sữa lạnh
Hoa từ vú lụa thơm ra
Tôi rảo quanh lặng lẽ Nguyễn Du
Cửa sổ nhà ai bóng thúy
Tôi vòng ra phố Huế
Chật khoang tầu điện gió thu
Những mái phố ca trù
Cửa chợ Hôm trễ yếm
Tiếng rao tầm quất nhạc xèng
Em ở đâu giữa Hànội dọc ngang
Ba sáu phố phường khép mở
Một nửa của tôi ơi
Hàng Đào,Hàng Lược,Hàng Vôi
Nợ tình nỡ nao Cấm Chỉ
Xin nghe tôi một lời chém đá
Đêm nay rồi đêm mai
Thu nay rồi thu mai
Năm nay rồi năm mai
Em là gió anh cũng tìm thấy gió
Thu dẫn tôi vào ngõ nhỏ nhà em
Khu cổ tích thuyền rồng
Hồ thu vua trả kiếm
Đâu thành quách dương đài nguyệt điện
Nhà em nóng rực như lò
Đun cháy mọi điều mơ mộng
Em là cô thợ ca ba
Tôi lặng mình và chợt hiểu ra
Có một Hànội khác
Một Hànội nửa tôi.
Chúng tôi bên nhau riêng một trời
Riêng một đất
Đường Cổ Ngư ngắn chừng gang tấc
Trăng vàng rơi qua kẽ tay
Trôi bồng bềnh rồi rơi vào sóng bạc
Mắt sướng thi nhân ngơ ngác
Cổ thụ ngồi trải lá vàng khô
Chúng tôi rù rì,rù rì
Những lời say ong mật
Tạ trời ban cho hạnh phúc
Cánh hồn bay chơi vơi.
Một nửa tôi không lời
Thương đau có gì phải kể
Cảnh mất cha đổ buồn mắt mẹ
Mất mẹ trút khổ vai em
Mười bảy tuổi mỏng manh thuyền
Chèo chống đàn em dại
Tôi là người Hànội
Thuộc rất nhiều Hànội văn chương
Hànội ca trù lúng liếng
Hànội Ba Đình nắng
Hànội sông Hồng nước lên
Nhưng Hànôi em
Tôi chưa hề biết
Ca trù thuyền phá luật
Đàn gảy nín cung thương
Trống chầu giữ nhịp
Tôi kịp lên thuyền
Hợp sức cùng em vượt thác
Cảm động tình Bích Câu thuở trước
Em từ tranh tố nữ bước ra
Tôi hân hoan đón kỳ ngộ bây giờ
Duyên Nhật Nguyệt
Đời em mưa phùn gió bấc
Áo tình một chiếc phong phanh
Trao nhau tấm chân thành
Nụ hôn người Hànội
Nụ hôn tự biết thăng hoa
Yêu em thế nào tôi chẳng thể nói ra
Bởi đôi tay biết nói
Lời mồ hôi,lời giá cóng

Lời mềm nặn sữa nuôi con
Lời thèm mắt ngủ
Lời kẽo kẹt làm chồng làm vợ
Hoa Ngọc hà xuống phố ban mai
Hànội mình những năm bảy mươi
Kỳ ngộ tình bao nhiêu trang đẹp
Cô bác sĩ Cửa Đông nuốt khóc
Thiệp hôn phủ xác nửa mình
Anh pháo thủ phố hHàng Mành
Gặp nửa mình tiếp đạn
Anh thợ điện ngoài Ô Quan Chưởng
Bới nhặt nửa mình trong đổ nát Khâm Thiên
Anh giao cận Kim Liên
Ao thu nửa mình đứng tắm
Kể sao hết những Tú Uyên muôn vạn
Gặp muôn vạn Giáng Kiều mọi nẻo thành đô
Những kỳ ngộ đẹp như thơ
Tình mình sánh làm sao được
Ấy là lẽ vì sao em không khóc
Trước gian nan tem gạo phiếu tiền
Ấy là lẽ tôi nói lời yêu em
Biết là mình đáng sống
Ấy là lẽ vì sao tứ thời dép lốp áo xanh
Dép lốp bè trầm,áo xanh bè bổng
Gió kinh thành ngũ sắc hoan ca
Ấy là lẽ vì sao sao xa
Vào mắt em lay láy
Ca trù mùa thu...


17.
THUYỀN TÌNH


Con cái đứa nào không đứt ruột đẻ ra
Nhưng mẹ thương con nhất 
Thương thằng mộng mị thơ ca
Chọn yêu cuộc tình kiếp nạn

Cuộc đời làm sao đủ ván 
Đóng nên thuyền tình 
Biển gần bờ cá cạn
Khơi xa sóng kình 

Mẹ gieo quẻ tiền chinh 
Hai chinh úp sấp
Công sinh thành con chưa báo đáp 
Cớ chi để mẹ lo buồn 
Con yêu em thật lòng 
Không ban ơn không hối tiếc
 Lôi phùng Phong quấn quýt
 Quẻ Hằng

Nợ vay từ thuở hư không
Nắm tay nhau kết phiến thuyền tình
Em đi làm ngày nắng sớm dâu xanh
Em đi làm đêm trăng sao bầu bạn
 Cả những cuộc rượt nhau giữa em và bom đạn
 Chít trắng đầu tang
Nuôi đàn em thay cha mẹ
 Mom sông cô gái nhỏ
Tay cò mắt vạc kiếm ăn

Mẹ khấn thầm gieo quẻ tiền chinh
Hai chinh ngửa cười
Mã quẻ chinh thần thánh không lời
Linh cảm bể yêu sóng lớn
Để thuyền tình không đắm
Thuyền tình phải khẳm yêu

Mẹ lội qua sông
Mẹ ra tận biển
Mẹ bóc yếm đào
Mẹ nhào sữa kiệt
Chét khe ván mỏng thuyền yêu

Mẹ đan tay đôi lứa vào nhau
 Lời ngàn cân cầu nguyện
Thuyền yêu qua sóng gió
Thuyền yêu qua bão giông
Thuyền yêu qua trăng hoa
Ván sữa chung tình
Thuyền khẳm
Khẳm một thuyền tình

Buông nguyện cầu
Mẹ gieo quẻ tiền chinh
Một chinh cười
Một chinh khóc

Mẹ tạ âm dương
Thấu cảm lòng tình
Con nép khóc gục đầu ngực mẹ
Vòng tay già gầy guộc ôm con
Thuyền tình hạ thủy…



18.
CẦU HÔN

Anh là một trang nam nhi
Đủ sức đưa em tới địa đàng

Nếp tẻ rồi đầy đủ cả


Anh không hứa của ngon vật lạ

Mỗi bữa đủ ba lưng cơm

Cá mương sông om với lá gừng


Anh không hứa lụa là gấm vóc

Ngực hồng che yếm nâu non

Quần gai quấn ấm mưa phùn


Anh không hứa lầu cao môn rộng

Một mái nhà đủ che mưa nắng

Trước thềm một mụn hoa


Anh hứa tặng em đôi gối

Thêu quan họ tứ thời trăng

Để mỗi tối gối ru em ngủ


Anh hứa dìu em qua cầu gió

Cõng em qua sông mưa

Đò khẳm tình sam quấn quýt


Anh hứa đôi ta mùa gặt

Nếp cho đời là nếp cái hoa vàng

Tẻ cho đời là tẻ xoan tẻ dự


Anh chỉ xin tình một điều

Chợt đôi lúc anh lạc mê lạc lú

Em hãy là Bồ Tát khoan dung
 


19.
TẦU ĐIỆN ĐÊM

Tầu chạy cuốn đêm đông
Chở độc một người khách
Gió trong khoang chật ních
Run cầm cập môi hôn
.
Đèn đôi ngọn lom đom
Nhợt nhạt vàng mệt mỏi
Người lái tầu thở khói
Dựng hờ cổ áo bông
.
Phố như một dòng sông
Tầu trôi ngang qua cửa
Leng keng chuông gọi đỗ
Khách mơ hồ xuống ga
.
Tầu ngược về Thụy Khuê
Lao nhanh trong giận dỗi
Tội nghiệp chuyến tầu cuối
Gió toàn là gió hoang
.
Tầu mất hút cuối đường
Cây rơi vài phiến lá
Tầu về ga tầu ngủ
Khách biết ga nào về?


20.

BÀI RỘNG KHỔ CHÉP Ở GA HÀNG CỎ 
(Chép 1972, theo chân Nguyễn Khắc Phục đi miền khói lửa, 40 năm sau, Phục gửi bản thảo về, lời lính một câu xanh: In đi, hay suốt bốn mươi năm..)

1.
Trên đầu tôi lộng một khoảng trời xanh..Hình như tất cả chim đã bay về đậu dưới sân ga, nào vẹt cườm xanh, nào gi mỏ đá, nào sáo mỏ vàng và cả vàng anh tiểu thư chỉ quen ăn kê và lòng đỏ trừng. Sắp có chuyến tầu chở các chàng trai ra trận gọi các cô gái về đây đưa tiễn..

Đã qua rồi cái thời hủ lậu mẹ cha đặt cho ta những cái tên xấu xí, nô lệ của quỷ thần. Các cô gái bây giờ tên đẹp như chim, nào thiên nga, nào họa my, nào uyên, nào yến..Chim trên sân ga Hàng Cỏ áo mầu trong nắng nhấp nhô..

Làm bạn nhớ rừng ư ? Hay là nhớ biển ? Các bàn đại lý tem thư bầy những con tôm hùm và những con bươm bướm đan bằng dây cước tài hoa, thủ công thả sức phơi bầy. Chị kẹo bông, ông lão nặn tò he, anh bán táo dầm có cây kèn tây thổi lời dụ trẻ..

Anh muốn kỷ niệm một con tôm? Đừng mua, khoe mẽ chẳng được bao lâu, không mất xe cũng bị trẻ con thích tôm trộm khóa. Hay là ta cứ mua? Nom thật quyến rũ. Họ làm ra cái đẹp có phải để bầy đâu mà để ta thò tay vào túi móc tiền mua cái đẹp.

Ba hồi còi tầu xuôi, ba hồi còi tầu ngược, nghe tiếng còi làm sao phân biệt? Đi mà hỏi mấy bà buôn hàng chuyến. Tôi đáp gắt với anh chàng cứ lẽo đẽo đi theo, đôi mắt ếch, mũ cối rách diềm, gian xảo hiện ra đầy mặt. Không chừng một tay ăn cắp vặt, ý nghĩ chợt cười, đừng hòng móc hầu bao mấy bà buôn hàng chuyến áo đơn áo kép kim băng.

Các bà đi tầu Thái, ở đó có chè, có sắn, có trầu vỏ, có cau khô, có đường. các bà đi tầu Lạng, ở đó tha hồ hàng Trung Quốc. Các bà đi tầu Nam, ở đó có gạo ngô, có chiếu cói, có su hào, cà chua, có ốc, có hến. Các bà gánh gồng ngồi chật sân ga nhả quết trầu, nhả Trạng Quỳnh, nhà Ba Giai Tú Xuất..

Anh khẩn khoản bảo tôi cố chép lại cảnh ồn ào sân ga Hàng Cỏ thời loạn lạc, để mai sau hòa bình sân ga mở lớn cảnh tượng này sẽ thành cổ tích. Tôi đáp cười. Đừng chép thì hơn, cảnh tượng này chẳng bao giờ là cổ tích. Đáp lời vậy, nhưng bút tôi vẫn chép hình ảnh âm thanh tràn khung giấy lan man..

2.
Mẹ tôi ra ga. Chúng tôi ra ga. Cô em gái đến là mau nước mắt. Em trai tôi vai cong ba lô mũ đính sao vàng. Mẹ tôi cầm tay em rất lâu, tôi ngắm nhìn em rất lâu, em gái đưa khăn lau mắt, không ai nén được nghẹn ngào.

Nhớ ngày tiễn anh trai đi du học Liên Xô, có ai nức nở đâu, chỉ mình anh trai đỏ mắt nói lời thương cha nhớ mẹ quê nhà. Nhưng hôm nay, em trai đi vào trong ấy, không thời hạn, không tin đưa, chỉ hẹn ngày về hết giặc.

Máu không là nước lã. Tôi nhìn khắp lượt sân ga, những bà mẹ mắt đầy hầm ố, những người cha tóc bạc heo may, những cô gái ríu rít tên chim đỏ hoe mắt khóc. Người ra đi gượng cười, cứng lòng, Mẹ đừng lo cho con, con sẽ trở về. Mẹ gật đầu thương. Anh gật đầu tin. Chị gái gật đầu mơ hồ. Không ai nói với ai một lời mà như nói với nhau nhiều lắm. Ga Hàng Cỏ ngày nào tầu chẳng xuôi Nam, chẳng đưa những người con trai vào nơi bom đan..

3.
Những chim tiễn đã bay đi hết. Tôi đứng một mình trên sân ga nhớ Tống Biệt Hành mà lòng không nghe sóng. Vẫn trôi trên đầu một mảng trời xanh. Ai đi ngang chào cười. Chiếc mũ lem dầu che ngang gương mặt tái. Tiếng ai chào trên loa ga nào giọng nói cũng đúc một khuôn đói ngủ. Nghe thương cô gái nhà tàu. 

Em đi ngang qua, chợt nớ dáng em len lỏi từng toa, đon đả tầu Lào Cai bán phở, bán mỳ, bán bánh gai, bánh khảo. Tầu Phòng bán thuốc lá, tầu Nam bán tem thư phong bì. 

Em đi ngày nối đêm lắc lư trong giông bão, vú tròn căng sữa đói con. Muốn chia lời an ủi em nhọc mệt, em cười công việc nhà tàu là vậy, tàu thời chến vất vả hơn một chút, nhưng vui. Vui? Hỏi tròn xoe mắt. 

Vui vì đưa người ra trận. Ai ngược xuôi tàu cũng đều là ra trận. Cả mấy người buôn hàng chuyến nữa sao? Em nghe phá cười. Không có mấy bà buôn hàng chuyến, thử hỏi làm sao thủ đô có gạo, có đường,có chiếu cói, có ốc, có hến?

Hai bà phin nõn từ trong tranh hứng dừa hiện ra mời chào, nung núc vú, bán gì hai chị cũng mua, mua gì hai chị cũng bán.

Uể oải lắc đầu chợt nhớ hứa mua tặng con một món đồ Noel, sờ túi một xấp dầy tem phiếu, thằng bạn đi công tác nước ngoài dúi tặng hôm qua..Nhìn trước, nhìn sau không một sắc áo vàng. Nhưng biết đâu một cánh áo vàng bỗng từ trời bay xuống. Ô dề thành kẻ tiếp tay phe.

Hai bà phin nõn bĩu môi lườm nguýt bỏ đi.
Một chàng thư sinh. Mũ cối, áo bộ đội phong trần. Lời chào lễ phép. Em từ mặt trận về còn dư ít lương khô..Khinh ra mặt. Linh tính mách về những quân đảo ngũ. Em nhờ anh mang về biếu mẹ.

Mẹ tôi? Lúc nãy ngoài ga, nhìn Mẹ khóc. Mẹ nào chẳng khóc ướt vai con. Có ngưới lính nào lại không thương mẹ. Em về tiếp nhận tân binh, mai mốt lại vào trong ấy. Nhoáng nhoàng còi báo động. Người lính vội đi

Tay tôi những phong lương khô bốc lửa. Lòng tôi nỗi xấu hổ rỉ máu. Sận ga chiến tranh. Sân ga chiến tranh. Thật gỉa bao nhiêu lẫn lộn. Hình như chỉ nước mắt mẹ thật thôi.

4.

Tôi đã bán xấp tem phiếu giữa sân ga hàng Cỏ. Nỗi sợ hãi vô hình chẳng ai nhìn tôi. Nhưng tôi biết mắt trời nhìn thấy. Trời nhìn thấy cũng kệ trời.

Tôi ra Cửa Nam mua cho con trai một con gấu dạ, một túi kẹo bọc giấy xanh giấy đỏ, mua cho vợ vỉ kim băng, kẹp tóc.

Đạn bom mặc kệ đạn bom. Noel đã về ngang ngõ. Giặc sẽ ngừng ném bom để xúc miệng máu sám hối Chúa. Tôi muốn đón vợ con từ miền sơ tán về nhà. Tóc vợ dài kẹp bềnh bồng tóc, tã bông con quấn kim băng, có gấu dạ con như thêm bạn, kẹo hồng miệng mẹ môi con.

Thoáng bóng người quen. 
Định gọi, kịp câm, ông trưởng phòng cười cười bên hai bà phin nõn, họ trao nhau xấp tem phiếu, xấp tiền. Rồi ông trưởng phòng đi nhanh về phía Cửa Nam. Tôi ngộ điều chi mà cười một mình? 

Ba hồi còi tàu nuốt chửng tiếng cười tôi. Tàu Nam tăng chuyến đưa tân bình vào trong ấy.
 Ông trường phòng chạy vào ga, một xấp mũ tai bèo vinilong đen trên tay ông đưa vội cho những người chiến sĩ. Hai bà phin nõn ứa mắt nhìn theo, tay xé tập tem phiếu đã quá hạn. Một năm ông ấy dụm dành. Chúng tôi mua góp lòng cùng ông ấy.

Ga Hàng Cỏ bâng khuâng, và tôi đứng lặng giữa bâng khuâng..

/ Mời đọc tiếp: 21-25/
Kinh Thành Cổ Tích
VANDANBNN 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét