Thứ Ba, 7 tháng 8, 2018

THƠ BẠN THƠ, 8 Nxb HỘI NHÀ VĂN B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / 35-36/ Vần tên theo ABC

NHIỀU TÁC GIẢ
Chủ biên
: Lý Phương Liên - Nguyễn Nguyên Bảy 
THƠ BẠN THƠ, 8 
Nxb HỘI NHÀ VĂN
B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / 35-36/ 
Vần tên theo ABC

1. Nguyễn Thị Lan Anh, 2. Phan Thị Vàng Anh, 3. Quách Lan Anh, 4. Tú Anh, 5. Trương Lan Anh, 6. Thuận Ánh, 7. Tố Thư Nguyễn Thị Ngọc Ánh, 8. Lê Ân, 9. Nguyễn Đình Ất, 10. Tùng Bách. 11. Lê Đình Bằng, 12. Trần Bình. 13. Khaly Chàm, 14. Phan Minh Châu, 15. Trúc Chi, 16. Nguyễn Ngọc Chiến, 17. Nhât Chiêu. 18. Phạm Trung Dũng, 19. Trần Anh Dũng, 20. Đào An Duyên, 21. Diên Hồng Dương, 22. Hoàng Điệp, 23. Huỳnh Gia, 24. La Mai Thi Gia, 25. Kiều Giang, 26. Trần Vạn Giã. 27. Lê Hải, 28. Mai Hoàng Hanh, 29. Võ Văn Hoa, 30. Lê Huy Hoàng, 31. Hạ Quốc Huy, 32. Phạm Khang, 33. Thiếu Khanh, 34. Trần Quang Khanh, 35.Nguyễn Khắc Khoa,
36. Duy Khoát, 37. Vũ Thị Khương. 38. Mã Lam, 39. Mai Lan, 40. Phạm Phương Lan, 41. Đinh Lăng, 42. Châu Thị Cẩm Liên, 43. Mai Linh, 44. Tuyền Linh, 45. Trần Đức Lộc, 46. Trần Văn Lợi, 47. Võ Văn Luyến. 48. Văn Nguyên Lương. 49. Lữ Thị Mai, 50. Chu Vương Miện, 51. Hải Minh, 52. Trần Ngọc Mỹ. 53. Phan Nam, 54. Lê Văn Ngăn, 55. Lê Nghị, 56. Nguyễn Trung Nguyên, 57. Ngô Nguyễn, 58. Vũ Đình Ninh. 59. Phan Phan, 60. Nguyễn Minh Phúc, 61. Đào Phụng, 62. Võ Thị Kim Phượng, 63. Đào Thái Sơn, 64. Trịnh Thanh Sơn.  65. Nguyễn Thị Liên Tâm, 66. Trúc Thanh Tâm, 67. Huy Tập, 68.Vũ Miên Thảo, 69. Thạch Thảo, 70. Ngưng Thu, 71. Vĩnh Thuyên, 72. Châu Hồng Thủy, 73. Lê Vị Thủy, 74. Phan Hoài Thương, 75. Nguyễn Đình Tiên, 76. Trần Đức Tín, 77.Trần Quốc Toàn, 78. Hoàng Anh Tuấn, 79. Trầm Thanh Tuấn,
80. Võ Thị Thu Trang, 81. Xuân Trà, 82.  Trần Duy Trung, 83. Mai Tuyết,
84. Nguyễn Tường Văn, 85. Trần Hoàng Vy, 86. Đặng Xuân Xuyến.

35. Thơ NGUYỄN KHẮC KHOA

KHÔNG ĐỀ

Mỗi khi em ở kề bên
Đất trời bỗng chốc trở nên rất gần
Bao nhiêu câu chuyện tiên thần
Hiện ra trước mắt muôn phần giản đơn
Niềm vui nâng cánh tâm hồn
Tưởng như quên cả em còn ngồi bên…

Phải rồi sắc thái thiên nhiên
Đã hòa trong dáng hình em lâu rồi
Cho nên mỗi lúc em cười
Anh như thấy cả đất trời hiện lên
Và trong thanh thản trời đêm
Anh luôn gặp ánh mắt em dịu dàng…
.
Khi vui lòng cũng rộn ràng
Có em trời đất cũng mang tình người.


NỰC CƯỜI

Nực cười cho chú chim trời
Nghe chim bên tổ hót vui cũng buồn
Nực cười cho ánh trăng xuông
Nhìn căn phòng ấm cũng vương vấn sầu
Nghèo thôi tôi có gì đâu
Mà sao cũng có nỗi đau nực cười
Nỗi đau mất mát thiệt thòi
Của chàng hàn sĩ bên nồi cháo kê…


ĐÔI

Thiên hạ kiêng chụp ảnh ba người
Lo ngại cảnh chia năm xẻ bảy
Riêng tôi lại thấy
Một chữ Đôi còn gở hơn nhiều:

Ấm ức bao đời đôi đũa ca dao (1),
Đôi lứa thiếu niên xót xa lời chinh phụ (2),
Kẻ mất người còn núi Đôi vẫn đó (3),
Đường đôi hai chiều ai ngược ai xuôi…

Tóc bạc nửa phần mấy lần tay trắng
Sững sờ - em nói nước đôi…

(1)   Ca dao (2) Chinh phụ ngâm/ (3) Núi Đôi (Vũ Cao)


CÁM ƠN EM

Mấy mươi năm rồi vẫn một hương hoa sữa
Mái đầu xanh đã bạc trắng đôi phần
Tim dạn dầy đã sẹo trùm quá nửa
Chút nhỏ nhoi còn sót cũng khô dần

Ai bảo giùm ta đời còn đang nắng
Hay đã âm u chạng vạng xế chiều?
Bài thơ đời dẫu đã nhàm tai lắm
Kết thúc thế nào – khó định biết bao nhiêu…

Cám ơn em níu anh về cuộc sống
Làm hồi sinh cuồng nhiệt thủa thanh xuân
Nhưng tuổi bốn mươi còn nuôi chi ảo vọng
Điều em ban đâu hẳn thứ anh cần.

Anh biết lắm em cố tình không hiểu
Đâu khúc vĩ thanh, đâu khúc dạo đầu,
Chưa từng trải đời đói nghèo túng thiếu
Chút ngon bùi ai trân trọng được lâu…

Ngọn xương rồng đã héo tàn ủ rũ
Hạt nước kia em thả xuống làm chi
Cay đắng lắm khi nụ non vừa nhú
Tia nắng trời ai nỡ vội che đi…

Đem sự sống về đâu hẳn là nhân đạo
Vì buồn thay là chiếc lá chơ vơ
Nghiêng ngả bám cành giữa trời giông bão
Có hơn gì một mảnh xương khô?...

Chiếc lá vàng lìa cành cao thư thái
Tin cậy gửi mình cho mảnh đất bình yên
Phút giây chót nếu tim đây đập lại
Chỉ để chào: Thôi nhé, cám ơn em!...

Thơ Nguyễn Khắc Khoa/ BNN đọc chọn 


36. Thơ DUY KHOÁT


TRƯỚC GƯƠNG


Trước gương nàng xõa mái đầu
Tay lần nhổ sợi tóc sâu cho mình
Bóng chiều buông xuống lặng thinh
Thời gian như kẻ bạc tình, tóc ơi !

TỜ LỊCH

Bóc đi một tờ lịch
Đời ngắn đi một ngày
Lòng bần thần đưa tiễn
Xác thời gian trên tay

TIẾC

Trời ơi, đêm ấy mình sao ngốc
Nghe em kêu lạnh đưa em về
Có lửa trên môi sao chẳng đốt
Để mất em rồi mới tái tê

NHỚ BÓNG

Bóng ơi có nhớ đến hình
Hình ta nhớ bóng một mình thâu đêm
Bóng anh đang ở nhà em
Làm sao đến được mà đem bóng về

Thơ Duy Khoát/ Tác giả gửi bải
Mời đọc tiếp Thơ Người Thơ Dương Thời 37-38/
VANDANBNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét