Thơ NGUYỄN NGUYÊN BẢY/ 99 KHÚC TẶNG LIÊN/ 013. Mười Rằm Mồng Một// 014. Thác ghềnh sóng gió ơi/ 015. Cầu Gió
Thơ NGUYỄN NGUYÊN BẢY
99 KHÚC TẶNG LIÊN
NXB VĂN HỌC
THỨ TỰ : 013. Mười Rằm Mồng Một/
014. Thác ghềnh sóng gió ơi/ 015. Cầu Gió
013. MƯỜI RẰM MỒNG MỘT
Cha không biết mình thuộc chi trứng nào ngày xưa
xuống biển
Nhưng đều đặn suốt đời mồng một lịch trăng
Cha thắp ba nén nhang lạy về hướng biển
Mẹ không
biết mình thuộc chi trứng nào ngày xưa lên rừng
Nhưng đều đặn suốt đời mười rằm lịch trăng
Mẹ thắp ba nén nhang khấn về hướng núi
Như thể hẹn nhau từ kiếp trước
Cha đón mẹ luân hồi nơi cửa sông
Thành đôi chồng vợ
Tổ yêu kết ở ven thành
Nơi những cây sao cao vút trời xanh
Rợp từng đàn cò trắng
Nơi một thời vua đúc tiền đúc súng
Gốc đa nhà Bò trẻ chơi ô ăn quan
Tổ tình nhỏ một vuông khăn
Đủ cho các con rửa mặt
Môn tiền trông về hướng biển
Sáng mồng một cha thắp hương
Môn hậu trông về hướng núi
Đêm rằm mẹ vọng nhang
Cha không là sĩ là quan
Cha chỉ là ba sào thổ
Mẹ lúng liếng khắp vùng Sấu Giá
Thạo nghề dệt lụa ươm tơ
Gái tầm tang da bóc trứng gà
Lưng ong cong mềm khung cửi
Dạy con mẹ hay hát giỗi
Lời nào cũng hạ cung thương
Cha tôi sát cá lạ thường
Bữa nào con đào bơ giun
Là bữa ấy cha câu đầy rổ cá
Mẹ dừng tay dệt lụa
Chạy đi hái lá bờ rào
Mẹ có biệt tài nấu cỏ thành canh
Hỏi vì sao cha sát cá thế
Cha cười nhìn về hướng biển
Hỏi vì sao mẹ tìm rau giỏi thế?
Mẹ mắng yêu nhìn về hướng núi.
Bảy đứa con mẹ khóc khổ vì tôi nhiều nhất
Và tôi sợ đêm rằm nhất
Sợ lời giải cầu của mẹ linh thiêng
Con đừng vượng hỏa thành điên
Mê thơ phú hóa đời rồ dại
Sao không đi bắc cầu sông Cái
Không đi lái đò sông Con
Không là thấy giáo làng
Không xuống bến Phà Đen làm phu khuân vác?
Mẹ ơi lạy mẹ đừng khóc
Đừng bán khoán con cho đền phủ làm gì
Con chỉ là con của mẹ
Mẹ nhắm mắt mở môi khe khẽ
Khấn âm âm lời Chinh Phụ lời Kiều
Cha linh cảm lời cầu phiêu diêu
Bến sông buông câu lặng núi
Bao chiều
Bao chiều
Bao chiều
Canh rào không cá
Cả nhà cơm suông
Tiền bán cá cha mua giấy bút
Trao tình cho con
Dặn chép thơ tích đời trăm chi trứng
Tích đời ông bà sinh ra cha mẹ
Tích đời cha mẹ sinh ra các con
Và tích các con
Những tích đời mười rằm thắp hương
Hướng núi
Núi xanh hồn người
Những tích đời mồng một vọng nhang
Hướng biển
Biển hồn xanh khơi
Con đón lời ký thác
Hết nhìn cha lại nhìn mẹ bồi hồi
Tay đồi mồi cha trang mẹt cơm phơi
Mai thả xuống hồ nuôi cá
Mẹ luồn kim rắn rồng từng mũi váÁo lành con mặc sáng mai
Và sáng mai
Mồng một đầu đời
Cha cho con trông về hướng biển vọng nhang.
014. THÁC GHỀNH SÓNG GIÓ ƠI
Ơi
ơi ơi!
Thác ghềnh sóng gió sông đời nghe đây
Thấp chuồn còn có mưa mây
Quái nắng còn có cõi tây lửa trời
Không sóng liệu sông có trôi
Không gió sông biết nằm ngồi cùng ai
Thác cho sóng bạc khoe cười
Ghềnh cho gió bỏ bùa người yêu sông
Sóng trăng gắp bỏ vào lòng
Heo may cho mắt thắp hồng nắng mai
Ơi ơi ơi
Ghét thương ta vẫn sống đời với sông
Sông ơi đáp mái chèo lòng
Tình không thương ghét không mong cầu gì
Thuyền tình hạ thủy là đi
Cầu Mây Thác Bạc vô vi bến trời
Ơi ơi ơi
Chồng chống sào
Ơi ơi ơi nghiêng mái chèo vợ hát
Cu trai ngồi mạn Long
Cười ròn gõ nhịp trống cơm
Út gái ngồi mạn Hổ
Đùa nước thả đàn vịt cỏ
Vịt giấy tom tom qua thác
Gió cho vịt cánh
Chát chát qua ghềnh
Quần mưa áo nắng
Bắt con cá chao đào con cua trốn
Cứ thế thuyền trôi
Sông đời ơi có về xuôi?
Ơi ơi ơi
Thuyền đời người xuôi được
Sông đời làm sao xuôi?
Về xuôi bỏ nguồn cho ai
Bỏ thác bỏ ghềnh cho ai
Không giông không gió
Không thác không ghềnh
Làm gì còn sông đời
Cho người yêu sông xuôi xuôi xuôi
Thế nhé chào thuyền xuôi…
Ừ xuôi ừ xuôi ừ xuôi
Chào sông đời sóng gió
Thuyền tình vào bến cỏ mai…
015. CẦU GIÓ
Gió
vẫn gió nhưng gió thời đó
Hình như rất thơm
Gió ngồi thảm cỏ
Mải mê gió vẽ sông Hồng
Sông thật quen mà bến thì lạ lắm
Giăng kín thuyền tre bè nứa
Hiện lên một cánh thuyền rồng
Vua men sông ngắm đất
Đêm nằm mộng thấy rồng bay
Gió vẫn gió nhưng gió ngày đó
Hình như giữa hạ
Sợ mồ hôi mặn cỏ
Gió đứng một chân
Gió vẽ
Khúc sông xưa gió vẽ cây cầu
Cầu thật lạ mà người thì quen lắm
Nội mặc áo the
Ngoại khoe yếm thắm
Ngựa xe ríu rít qua cầu
Gió trao cho đám trẻ cây cầu
Đám trẻ khiêng cầu
Vắt ngang sông gió
Đám trẻ lớn lên
Rồi già thành gió
Đám trẻ khác lại sinh ra
Lại già thành gió
Rồi lại sinh ra
Sinh ra trẻ vớt củi rều
Củi rều nhóm lửa
Bếp lửa lùi khoai
Bếp lửa mài gươm đọc sách
Bếp lửa giao duyên
Giao duyên lời thề non nước
Tượng hình con gái con trai
Tượng hình dòng sông đầy gió
Trên sông có cây cầu gió vẽ
Quê hương còn đó gió về
Gió về gặp bến sông xưa
Nước vẫn nước
Nhưng nước thời đó
Biết giờ chảy ở nơi nao
Sông vẫn sông
Nhưng sông ngày đó
Người vớt củi rều nay đâu
Gió choàng tay ôm cầu
Ôm bao nhiêu đời gió
Cầu gió mưa xuân...
Hà Nội, 1970
Thơ nguyễn nguyên bảy
99 Khúc tặng Liên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét