Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2019

Thơ NGUYỄN NGUYÊN BẢY 99 KHÚC TẶNG LIÊN / 026. Ngã Bảy/ 027. Mùa Yêu/ 028. Tàu Điện Đêm



Thơ NGUYỄN NGUYÊN BẢY
99 KHÚC TẶNG LIÊN
NXB VĂN HỌC

THỨ TỰ :
 026. Ngã Bảy/ 027.
Mùa Yêu/ 028. Tàu Điện Đêm

026. NGÃ BẢY

Hôm xưa chỉ mới ngã ba
Đã không nhận nổi ra nhà mình quen
Bây giờ ngã bảy giữa đêm
Có ai mà hỏi lời huyên thuyên đường.

Hôm qua sống giữa yêu thương
Xung quanh ùa bốn phương hồn hỏi han
Bây giờ người tưởng thật gần
Đã thành xa lắm muôn phần lạ xa.

Hôm xưa tặng một nhành hoa
Bao nhiêu rối rít như là tơ vương
Soi mình vui cả mặt gương
Tình yêu nhón một cánh chuồn chuồn bay.

Hôm xưa đi đó đi đây
Ngã ba nào cũng bàn tay chỉ đường
Sống là kẻ được yêu thương
Chân không lạc lối chân luôn tìm về.

Bây giờ một thoáng u mê
Hư không cám dỗ chán chê sự đời
Tự nhiên biến mất nguồn vui
Ngả ba ngã bảy đứng ngồi chân vân.

Anh đang lú lẫn độc thân
Tay em đâu? Gió vẫy gần vẫy xa
Lối nào anh nên đi qua
Giữa đêm ngã bảy đứng la cà đời


027. MÙA YÊU 

Mùa yêu rồi đó hỡi em

Trăng rằm đổ xuống đầy thềm giọt hoa
Tay Trăng cởi áo tình ra
Tung vào gió tiếng ngân nga trầu mời
  Mùa yêu rồi đó mình ơi
  Mỗi người chỉ có một thời thần tiên
  Lòng anh đầy ắp hình em
  Để khi gian khó hiện lên môi cười
Còn em chỉ một anh thôi
Trong thương nhớ cất thành lời hát ru
  Âm Dương tình ngỡ trong mơ
Mùa yêu chẳng có bến bờ thời gian
Tiệc rằm rồi cũng phải tàn
Nhanh nhanh em kẻo huy hoàng đang trôi. 


028. TẤU ĐIỆN ĐÊM 


Tầu chạy cuốn đêm đông

Chở độc một người khách
Gió trong khoang chật ních
Run cầm cập môi hôn

Đèn đôi ngọn lom đom
Nhợt nhạt vàng mệt mỏi
Người lái tầu thở khói
Dựng hờ cổ áo bông

Phố như một dòng sông
Tầu trôi ngang qua cửa
Leng keng chuông gọi đỗ
Khách mơ hồ xuống ga

Tầu ngược về Thụy Khuê

Lao nhanh trong giận dỗi
Tội nghiệp chuyến tầu cuối
Chở toàn là gió hoang

Tầu mất hút cuối đường
Cây rơi vài phiến lá
Tầu về ga tầu ngủ
Khách biết ga nào về?

The Night Tram

The tram was running
Rolling through the winter night
Carrying just a lone passenger
While passing gusts of wind crowded the tiny cabin
Causing the man’s cold lips to tremble

A few blurry lamps scattered here and there
Reflected tiredly their weak, yellowish light
Smoke escaped the driver’s mouth with each breath
His collar tenderly raised

The street outside was like a flowing river
And the tram a boat drifting past houses and doorways
It was time to stop when the bell rang
Cautiously, the passenger disembarked

In angry speed the tram moved once again
Pitiful and last train to ThuyKhue
Carrying none but full gusts of wild wind!

The tram vanished near the end of the road
As a few leaves fell from an adjacent tree
The tram was on the way to its station to rest
Will the passenger know how to return?

(Anh ngữ Nicholas James Steiner)

Thơ nguyễn nguyên bảy
99 KHÚC TẶNG LIÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét