Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

THƠ BẠN THƠ 9/ THƠ NGƯỜI THƠ VIỆT Ở NƯỚC NGOÀI 64. Thơ ĐỨC PHỔ (Mỹ)


THƠ BẠN THƠ 9/ THƠ NGƯỜI THƠ VIỆT Ở NƯỚC NGOÀI

64. Thơ ĐỨC PHỔ
(Mỹ)


TIỄN HÈ


Sứ giả gió mang mùa hè đi

về nơi nương náu cũ

đọng sớm mai mấy giọt sương

thấm đẫm chân đời nguyệt mộ.

Khi sức nóng bốc hơi

ta tiễn mùa hè theo gió

mây bay ngược dòng đời

về lại bến thu em.

Chiếc bóng hè đổ xuống triền đồi

gã rỗi tình rượt bắt

về nhốt giữa lồng mùa

chào đón thu về yên ả.

Em má lúm đồng tiền

tuổi thu vừa trỗi

yêu thương đã tràn

giữa phận đời chìm nổi.

Mùa chỉ ở cùng ta theo hạn kỳ

hết kỳ hạn lại ra đi

em ơi. đừng giống mùa đi nhé

ta chỉ tiễn hè chẳng tiễn em!...


CÔ GIÁO

Là cô giáo sao em không thích gọi cô
Lẽ nào anh gọi cô là em giáo!
Thời đi học anh thầm yêu cô giáo
Tình đơn phương chẳng dám gọi em nào!
Khi lớn khôn có lẽ duyên trời
Khiến xui anh biết em, cô giáo.
Muốn trở lại tuổi học trò ngơ ngáo
Để được yêu cô và gọi cô giáo: em ơi!
Đã muộn rồi. Thời gian không thể nào quay ngược
Chiều con tim lý lẽ cũng muôn chiều.
Tưởng yêu nhầm mà thật tình không nhầm được
Nên vẫn thèm gọi cô giáo: em yêu!
Bây giờ anh đứng giữa dốc chiều
Chờ tuột xuống khi phanh tình chợt đứt.
Em. Cô giáo. Muôn đời là sự thật
Như tình anh. Trọn kiếp buồn tênh!


THÂN CÒ BẾN LẠ

Đường tuyết chảy sáng trưng
nguồn sữa
thơm mẹ thơm em ngày ấy
còn không nụ nõn tơ tằm?
Đào đơm quả bồng
ửng hồng thiếu nữ.
Mùa trăng thơ dại
xa khơi con đò nhỏ.
Xót thân cò bến người bươi sớm tối
năm hết tết tới dửng dưng
ngày xuân như người tình
đi xa
mỗi năm quay về một bận.
Nắng trơn trên những lối đi
bước chân quen bỗng dưng thành lạ
dấu giày năm ngoái đã tan
sau mùa tuyết cạn.
Quay quắt nhớ em tay dắt tay bồng
mặt mày tinh khôi nguyên đán
hớn hở chùm pháo đầu nêu
ngóng chờ tin về
châm ngọn lửa tình năm mới.
Lòng dưng thèm chút hân hoan
bầu ngực mùa đông chạm tình nguyên đán
nức nở ngày con so quê cũ
(mái đình làng nghi ngút trầm hương
la đà con gió sớm
bàn tay búp măng hái lộc bên chùa
con gái con trai tặng nhau lời tình
không nói
con mắt có đuôi tỏ hết ngọn ngành
một lần yêu dấu.)
Vẫn khoảng cách múi giờ oan trái
khiến xui sớm, tối
chẳng cùng
đắp chung tờ mộng.
Buồn không nói được, buồn hơn
dẫu nỗi niềm em/ anh
đã trải qua đêm trừ tịch.

Thơ Bạn Thơ 9/ Thơ Đức Phổ (Mỹ)
/ Mời đọc tiếp 65. Thơ Chân Phương (Mỹ)/
VANDANBNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét