Thơ NGUYỄN NGUYÊN BẢY
Chùm 5 bài thơ BỂ ĐỜI TÔI
1.
KINH THÀNH CỔ TÍCH
Nơi ấy các cô gái đều là tiên nữ
Áo quần mớ bảy mớ ba
Yêu nhau bắc cầu giải yếm
Nơi ấy cốm vòng gói lá sen xanh
Chuối đổ mầu trứng cuốc
Heo may thu vào từ năm cửa ô
Nơi ấy
Tôi là đứa trẻ đẻ rơi
Mẹ trảy hội trên cầu giải yếm
Các bà tiên chuyền tay nhau bú mớm
Chuyền tay nhau hát hò
Chày Yên Thái tôi nghe
Trái bàng rơi tôi nhặt
Gạo làng Gióng tôi ăn
Sông Cái lắm thủy thần
Rằm, mồng một dân hoa chùa Bộc
Nơi ấy
Các bà tiên dạy tôi biết khóc
Các bà tiên dạy tôi biết cười
Các bà tiên cho tôi giấy bút
Dạy tôi vẽ lên trời hình rồng thăng
Dạy tôi chép chữ thành vần
Dạy tôi làm chồng làm vợ
Năm ấy sấm Trạng Trình ran nổ
Trời thật nhiều đạn bom
Nơi ấy lẽ Càn Khôn
Các bà tiên lần lượt về mây trắng
Con đưa mẹ tới đầu cầu giải yếm
Mẹ trắng vào m6y
Mẹ thăng vào gió
Mẹ đi trảy hội tiên rồng
Nơi ấy
Đào Nhật tân nở chấn cửa Đông
Áo trấn thủ phủ rêu cửa Bắc
Kèn tàu hừng hực cửa Nam
Quốc ca hát đỏ sông Hồng
Nơi ấy là kinh thành cổ tích
Nơi ấy là đời tôi..
Hà Nội, 1970
2.
QUẢ MẶT TRỜI
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm
Vợ tôi ngủ đẹp như tranh tĩnh vật
Con cười mơ rung mặt phím dương cầm
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm
Ai đã chuốc tửu mê cho Dớt ngủ
Kho lửa trời tuôn suối tuôn sông
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm
Tranh tĩnh vật những ngón tay ngún lửa
Giấc mơ thơ nát bấy như bùn
Trong lửa rực sao không thấy máu
Chảy đi đâu hỡi máu
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm?
Hà Nội
Rạng đông
Máu đã chảy lên thành quả mặt trời.
Hà Nội 1972
3.
QUAN HỌ KHÔNG NGOẠI TÌNH
Thơ Là Thơ.
Thơ Không Phải Địa Vị Xã Hội Của Người Làm Thơ.
(Án không tuyên, 1972)
Tôi chỉ là người trai bắc quàng quan họ
Hát quan họ mà thành liền anh..
Dù biết luật quan họ
Hát tình tình gửi mây bay
Hát tình tình vương theo gió
Thăng hoa tình chỉ được lúng liếng chữ
Cấm ngặt gửi tình vào môi
Gửi tình vào tay
Gửi tình vào da thịt
Sex phải trong veo
Không trong veo thì không thành liền anh liền chị
Đến hẹn lại lên tình
Khốn khổ thân tôi đa tình
Phạm luật người quan họ
Cõng một cánh bèo giạt trôi
Cánh bèo tôi vốn liền chị con côi
Cha mẹ bay về trời
Bỏ lại một chuồng gà vịt
Cánh bèo rằng quan họ bén duyên tôi
Suốt mưa tháng sáu hát đậu hát cà
Suốt nắng tháng tám hát bưởi hát na
Suốt trăng tháng mười hát cơm gạo mới
Suốt rét tháng chạp hát nướng ngô khoai
Duyên tình ấy có gì mà quan họ phạt tôi?
Cõng cánh bèo trên lưng tôi hát thầm hát oán
Lời giã bạn
Quan Họ Không Ngoại Tình..
Chúng tôi ngược Lim
Lên rừng cọ đồi chè giao duyên xoan ghẹo
Chúng tôi xuôi đồng bằng
Quan họ chèo trúc thẳng trăng nghiêng
Chúng tôi lên Tây Nguyên
Quan họ nhẹ mềm hòa cùng rock nặng
Chúng tôi vào Quảng
Quan họ hô bài chòi
Chúng tôi cùng nhau vào Chăm
Quan họ hở vai múa bụng
Chúng tôi chống xuống ngồi ghe
Quan họ hát vọng cổ thâu đêm suốt sáng..
Khúc bèo giạt mây trôi hát hoài không chán
Đến đâu cũng bảo ở, đừng về
Quan Họ Nghỉ Chúng Em ra Về (*)
Người nào chẳng có bến quê..
Chuyện tôi cõng cánh bèo bỏ làng quan họ
Xa lắm xa lơ hơn bốn chục năm rồi
Còn lại mấy ai quan họ cùng thời
Liền chị liền anh bây giờ cười câu chuyện cổ..
Chúng tôi khiêng về Lim một cỗ thuyền tình
Bốn mươi năm bèo nở thành thuyền đấy
Nan nào nan cũng trúc xinh
Mạn thuyền nào cũng lưng tình quan họ
Chúng tôi thả thuyến tình xuống hồ bán nguyệt
Cánh bèo không chịu xuống thuyến
Cánh bèo trèo lên quán dốc
Tôi vội mây trôi..
Mẹ cha ơi, làng xóm đây rồi!
Liền anh cùng thời cười sún răng ô
Liền chị cùng thời cười vàng ngựa lụa
Gọi cánh béo là liền em
Án phạt năm xưa xóa trắng
Quan họ không ngoại tình
Liền anh mới chạy xô nhà tầng
Mặc cho tôi khăn nhiều áo the xanh
Liền chị mới thẹn thùng xiêm váy
Mặc cho cánh bèo hoa cỏ tứ thân
Rước quan họ ra hồ bán nguyệt
Chúng tôi lên chật một thuyền tình
Mọi người nhường cánh bèo hát
Tôi thầm đừng bèo giạt mây trôi
Cánh bèo cười
Vừa cười bèo đã nở thành sen
Sen hát bài quan họ chung tình
Khoan thai thuyền đưa nôi
Sen ngào ngạt khắp đất trời quan họ..
Sài Gòn, 5.2011
(*) Lời ca Quan họ.
Nơi ấy
Đào Nhật tân nở chấn cửa Đông
Áo trấn thủ phủ rêu cửa Bắc
Kèn tàu hừng hực cửa Nam
Quốc ca hát đỏ sông Hồng
Nơi ấy là kinh thành cổ tích
Nơi ấy là đời tôi..
Hà Nội, 1970
2.
QUẢ MẶT TRỜI
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm
Vợ tôi ngủ đẹp như tranh tĩnh vật
Con cười mơ rung mặt phím dương cầm
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm
Ai đã chuốc tửu mê cho Dớt ngủ
Kho lửa trời tuôn suối tuôn sông
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm
Tranh tĩnh vật những ngón tay ngún lửa
Giấc mơ thơ nát bấy như bùn
Trong lửa rực sao không thấy máu
Chảy đi đâu hỡi máu
Kinh thành hai giờ sáng lặng đêm?
Hà Nội
Rạng đông
Máu đã chảy lên thành quả mặt trời.
Hà Nội 1972
3.
QUAN HỌ KHÔNG NGOẠI TÌNH
Thơ Là Thơ.
Thơ Không Phải Địa Vị Xã Hội Của Người Làm Thơ.
(Án không tuyên, 1972)
Tôi chỉ là người trai bắc quàng quan họ
Hát quan họ mà thành liền anh..
Dù biết luật quan họ
Hát tình tình gửi mây bay
Hát tình tình vương theo gió
Thăng hoa tình chỉ được lúng liếng chữ
Cấm ngặt gửi tình vào môi
Gửi tình vào tay
Gửi tình vào da thịt
Sex phải trong veo
Không trong veo thì không thành liền anh liền chị
Đến hẹn lại lên tình
Khốn khổ thân tôi đa tình
Phạm luật người quan họ
Cõng một cánh bèo giạt trôi
Cánh bèo tôi vốn liền chị con côi
Cha mẹ bay về trời
Bỏ lại một chuồng gà vịt
Cánh bèo rằng quan họ bén duyên tôi
Suốt mưa tháng sáu hát đậu hát cà
Suốt nắng tháng tám hát bưởi hát na
Suốt trăng tháng mười hát cơm gạo mới
Suốt rét tháng chạp hát nướng ngô khoai
Duyên tình ấy có gì mà quan họ phạt tôi?
Cõng cánh bèo trên lưng tôi hát thầm hát oán
Lời giã bạn
Quan Họ Không Ngoại Tình..
Chúng tôi ngược Lim
Lên rừng cọ đồi chè giao duyên xoan ghẹo
Chúng tôi xuôi đồng bằng
Quan họ chèo trúc thẳng trăng nghiêng
Chúng tôi lên Tây Nguyên
Quan họ nhẹ mềm hòa cùng rock nặng
Chúng tôi vào Quảng
Quan họ hô bài chòi
Chúng tôi cùng nhau vào Chăm
Quan họ hở vai múa bụng
Chúng tôi chống xuống ngồi ghe
Quan họ hát vọng cổ thâu đêm suốt sáng..
Khúc bèo giạt mây trôi hát hoài không chán
Đến đâu cũng bảo ở, đừng về
Quan Họ Nghỉ Chúng Em ra Về (*)
Người nào chẳng có bến quê..
Chuyện tôi cõng cánh bèo bỏ làng quan họ
Xa lắm xa lơ hơn bốn chục năm rồi
Còn lại mấy ai quan họ cùng thời
Liền chị liền anh bây giờ cười câu chuyện cổ..
Chúng tôi khiêng về Lim một cỗ thuyền tình
Bốn mươi năm bèo nở thành thuyền đấy
Nan nào nan cũng trúc xinh
Mạn thuyền nào cũng lưng tình quan họ
Chúng tôi thả thuyến tình xuống hồ bán nguyệt
Cánh bèo không chịu xuống thuyến
Cánh bèo trèo lên quán dốc
Tôi vội mây trôi..
Mẹ cha ơi, làng xóm đây rồi!
Liền anh cùng thời cười sún răng ô
Liền chị cùng thời cười vàng ngựa lụa
Gọi cánh béo là liền em
Án phạt năm xưa xóa trắng
Quan họ không ngoại tình
Liền anh mới chạy xô nhà tầng
Mặc cho tôi khăn nhiều áo the xanh
Liền chị mới thẹn thùng xiêm váy
Mặc cho cánh bèo hoa cỏ tứ thân
Rước quan họ ra hồ bán nguyệt
Chúng tôi lên chật một thuyền tình
Mọi người nhường cánh bèo hát
Tôi thầm đừng bèo giạt mây trôi
Cánh bèo cười
Vừa cười bèo đã nở thành sen
Sen hát bài quan họ chung tình
Khoan thai thuyền đưa nôi
Sen ngào ngạt khắp đất trời quan họ..
Sài Gòn, 5.2011
(*) Lời ca Quan họ.
4.
CHÂN HƯƠNG
Sắc đỏ của máu và mầu vàng cùa da
Mỗi chúng ta là một ngọn cờ..( Thơ BNN)
Cháy rồi chát hết phần thơm
Chân hương đứng lặng nỗi buồn vô vi
Rồi mầu phẩm nhuộm phai đi
Dẫu chẳng còn gì vẩn đứng chân hương
5.
LỘI VỀ THU NGÂU
Chỉ quê mình mới có ngâu
Mười rằm thông một nhịp cầu âm dương
Em ôm đầy ngựa hoa buồn
Anh bưng một bát khói hương thầm thào
Hời trong cõi xá lao xao
Hồn nào cha mẹ, hồn nào con, em
Hương hoa không lạ, không quen
Thu mọi cõi vẫn hương riêng quê mình
Âm dương miền tử, miền sinh
bao la biết sợi luân tình ở đâu
Ba cõi thông một ngày ngâu
Nhớ vàng thì nổi nhớ thau thì chìm
Lim dim trong cõi lim dim
Tay ôm vong xá mắt dìm bi ai
Cõi thương nhớ chẳng nhạt phai
Phận đời Tô Thị khóc mài vào mưa
Tình yêu quầy quả ra về
Hợp tan lại hẹn ngâu kỳ năm mai
Sông quên vong nức nở cười
Bến quê thơ lại nằm ngồi hát ru
Xứ người mùa lạ lắm thu
Một cơn mưa đá trút từ sông mê
Gọi hồn da diết nhớ quê
Mượn sông mưa đá lội về thu ngâu..
Seattle 9.2011
Bt cho sách Thơ U80 Đứng Ngồi Trước Biển
Thơ Nguyễn Nguyên Bảy/ VANDANBNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét