Thứ Ba, 20 tháng 4, 2021

Nguyễn Nguyên Bảy / THƠ / 14. TẾT ĐỖ QUYÊN


Nguyễn Nguyên Bảy
THƠ HÁI Ở SEATTLE NHỮNG MÙA THĂM QUÊ MỸ


14. TẾT ĐỖ QUYÊN 

Có thể con chưa nghe
Hoa Đỗ Quyên gọi mùa cuốc cuốc
Nhưng chắc chắn con đã đọc
Thơ lòng Bà Huyện Thanh Quan
Cha không phân biệt hoa chim
Chỉ nghe tiếng thầm thào cuốc cuốc
Trên bàn ngày xưa con ngồi học
Cha chưng chậu đỗ quyên hồng
Hoa vồng tươi từng cánh mắt buồn
Ngóng người ly hương xa hút..
 
Cha đã xa kinh thành cổ tích
Hăm nhăm năm ăn Tết Sài Gòn
Tha hương trên đất nước mình
Lòng nhủ không nơi nào quê người đất khách
Vậy mà mỗi năm những ngày cận Chạp
Vẫn nao lòng bóng nhạn trời quê
Tha thẩn tìm lối hồn về

Bỏ xác đứng ngồi cô chiếc
Nhớ ngan ngát hương trầm Phát Lộc(*)
Tìm hương nhang nghi ngút Pháp Hoa (*)
Nhớ mưa phùn gió bấc cắt da
Đón gió đêm đông Sài Gòn se lạnh
Bánh chưng nào không là bánh
Sao cứ ngẩn ngơ nếp cái hoa vàng
Tay cầm cành mai Nam
Thăng hoa đào Bắc

Phút giao thừa nhớ quê da diết
Cầu truyền hình hiện bóng Hồ Gươm
Cũng may trào hết ngấn buồn
Òa vui đầy nhà sum họp
Ba ngày Tết
Dưới mỗi mái nhà là một quê hương.

Nhưng năm nay đích thực tha hương
Dù có đào Nhật Tân bạn tặng
Dù có bánh chưng nếp cái hoa vàng
Sao lòng chẳng thức bước chân
Đi vào đi ra lạnh lẽo
Một tóc tuổi bây giờ mới hiểu
Đêm đông ai hát tết buồn

Thèm cồn cào một tiếng gọi ông
Tiền mới ngủ vùi phong bao đỏ
Gượng cười ra ngõ
Lì xì trẻ nhà bên xin một lời mừng
Về nhà dở ảnh cháu con
Chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa
Không nỡ chất thêm buồn mắt vợ
Ôm vai nịnh một câu tình
Ngọt mơ hồ miếng mứt trắng tinh
Căn nhà trống phủ đầy những tuyết

Không sum họp làm gì có tết
Đỗ quyên đầy chậu ngẩn ngơ.
Cởi buồn khai bút lụy thơ
Thương cháu con chảy nhòe giấy viết
Xứ tuyết ấy làm gì có tết
Quê người đất khách con tôi
Áo cơm đời nặng thế áo cơm ơi

Cánh cò trắng lội mò tuyết trắng
Vợ khiêng chồng gánh
Mang về nhà thì tuyết đã tan
Bạn tây nào gửi biếu bánh chưng
Bạn đầm nào gửi hoa cắm tết
Tìm đâu ra tình ruột thịt
Sum họp một nhà để thấy quê hương
Xứ thiên đường Ba Ngày Tết
Ai chia sầu xa xứ với con ?

Bỗng chuông điện thọai đổ dồn
Ríu rít cháu con mừng tuổi
Già rồi ư sao cháu con chúc cha trẻ mãi ?
Tan tan cười cho con cháu biết mình vui
Tan tan cười gọi nở đào mai
Không gọi mùa xuân cũng đến.
Chậu đỗ quyên trên bàn buồn lặng
Nghe tan tan cười nói cái gia gia
Ngấn buồn trào hết mắt hoa
Se sẽ nở một vồng hồng rực rỡ.

Tết 2001, và xa mãi..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét