THƠ BẠN THƠ 10.
41. Thơ HOÀNG HƯNG
Người đi tìm mặt
Đêm xuống rồi
Ta
lẻn
Đi
tìm mặt mình
Đi
tìm mặt mình đi tìm mặt mình đi tìm mặt mình
Em
mặt trẻ thơ như mình thiếu phụ
Em
cử động giữa tiếng va cốc thìa
Cà
phê và sữa.
Công
viên chiều đẹp quá và lịch sự đến thành xa lạ
Tường
vi nở mưa trên gạch đỏ
Mặt
họ no đủ quá
Ho
vui dễ thế kia
Cả
một mùa hoa tím nhợt đi
Trong
nắng hạ
Người
ơi người đời ta biết có
Mấy
ngày vui?
Đi
tìm mặt mình đi tìm mặt mình đi tìm mặt mình
Mặt
ga đêm
Miệng
mở ngủ
Giật
thức
Mắt
kinh hoàng
Người
bốn phương chạy đổi chỗ.
Em
đi về đâu em có đi cùng anh
Em
có một cái mặt không?
Ta
soi nhau mà tìm.
Đêm
bốn bề người chen đêm chật
Em
lén hưởng nồng nàn
Anh
biết ngày mai mặt em trở về điếc đặc
Nhẫn
nhục ăn làm.
Tàu
rúc còi tàu đi tìm chi
Tìm
mặt mình đi tìm mặt mình đi tìm mặt mình đi
Mặt
tôi trong gió cuốn
Mặt
tôi trong nắng đốt
Mặt
tôi trong lá ngón
Mặt
tôi còi vọng cô liêu
Mặt
tôi bàn tay ôm ấp
Mặt
tôi đá núi im lìm
Mặt
mình đi tìm mặt mình đi tìm mặt mình đi tìm
Đốt
đuốc lên
Cho
ta đi tìm!
Đốt
đuốc lang thang
Bàn
chân bụi đất
Đốt
đuốc tốc độ
Cháy
vòng bánh xe
Đốt
đuốc ái tình từng chiếc hôn đắm say hờ hững
Đốt
đuốc nhịp điệu
Đất
trời loảng xoảng nghịch âm
Đốt
đuốc sắc màu
Cuộn
quặn mặt trời Van Gogh
Đốt
đuốc từ ngữ
Thơ
tìm giúp mặt thơ ơi!
Mình
đi tìm mặt mình đi tìm mặt mình đi tìm mặt
Ta
đói mặt người ta khát mặt ta
Ta
vọng mặt em mặt em ở đâu?
Tất
cả chỉ còn hoang vắng
Tất
cả chỉ còn mệt mề
Tất
cả qua đi
Trên
mặt kính tàu
Đi
thôi
Tàu
ơi
Gió,
cát đuổi theo để vẽ mặt ta
Đi
thôi đi thôi
Đi
tạc mặt vào đêm
Hút
hút
Hà Nội 1973/ Saigon 1980
Đường
phố (Vụt hiện 2)
Đường phố 1
Bão
loạn. Lốc dù. Xanh mí. Cốc ré. Váy hè. Tiện nghi lạc-xon. Chất chồng trô trố.
Môi ngang. Vô hồn. Khoảnh khoắc. Mi-ni mông lông. Cởi quần, chửi thề. Con gà
quay con gà quay.
Bão loạn. Múa vàng. Te tua. Nhừ giấc.
Bão loạn. Múa vàng. Te tua. Nhừ giấc.
Bão
loạn. Rùng rùng. Sặc nước. Giạt tóc. Liên tục địa sầm. Tìm, chết, đi.
Bão
loạn. Dứt tung tay. Óc lói. Lơ láo tù về lạc thế kỷ. Sương đầm đẫm vóc miên
mai.
Đường phố 2
Dường
như ra khỏi nhà bằng một khung ngực rỗng. Hai bàn tay đỡ mắt mờ. Chợt thấy
chiều trên phố say. Đỉnh vú đi lừng lững. Đèn đuốc cháy lưng trời. Cười ngớ
ngẩn sứt răng sâu thẳm. Hội quỷ ma nhảy múa thét gào. Tan biến ta đi chiều mọc
cánh. Một phút thang mây lẫng lẫng ánh chớp loè đá sóng trập trùng. Xuyên như
tên bắn rụng một chùm tín hiệu đỏ xanh. Trở về chân nhiễm độc.
Đường phố 3
Em
gọi thơ về. Từng thớ thịt rung lên âm điệu trở về. Thành phố nổ bùng đêm người
đi như biển. Tiếng còi, lửa cháy. Anh dắt tay em chạy trên cỏ dại. Giấc mơ vô
lý bàng hoàng. Đường phố mùi da thịt. Gió rùng mình hư vô thổi đến. Trăng sáng
không tin được. Gái trai mới lớn đội mũ lông chim. Thiếu nữ mắt đờ cà phê quán
chật khói thuốc im lìm. Bụi sáng. Xe điên.
Em
gọi thơ về. Từng thớ thịt rung lên âm điệu trở về. Thành phố lồng trăm ngả. Ngã
bảy ngả năm giành giật. Và chiều tràn ngập gió đê mê phần phật quần bay. Cánh
nhạn khua rối mù cao ốc. Đèn lên đèn lên mời gọi hoang đường.
Em
gọi thơ về. Từng thớ thịt rung lên âm điệu trở về. Thơ thoát ra từ đốt xuơng
căng thẳng. Vũ trụ hồi sinh rực rỡ. Gân chùng mỏi mệt hân hoan.
SG 1977-1981
Chó đen và đêm
1
Con
chó
Con
chó đen
Con
chó đen chạy vào đêm
Đêm
gừ gừ, âm ấm
2
Chó
đen sủa bông sứ máu
3
Chó
đen ngửa mặt nhìn trăng
4
Chó
đen rin rít những điều khó hiểu
Hồn
ai đang lang thang trong đêm?
5
Buồn
quá chó ơi
Ai
cũng bỏ ta rồi
Phì
phì mày ghếch mõm vào môi
6
Chó
đen sùng sục suốt đêm
Nỗi
ngứa ngáy tiền kiếp
Phát
điên vì không nói được
SG cuối những năm 1980- đầu 1990’s
Người về
Người về từ cõi ấy
Vợ khóc một đêm con lạ một ngày
Người
về từ cõi ấy
Bước
vào cửa người quen tái mặt
Người
về từ cõi ấy
Giữa
phố đông nhồn nhột sau gáy
Một
năm sau còn nghẹn giữa cuộc vui
Hai
năm còn mộng toát mồ hôi
Ba
năm còn nhớ một con thạch thùng
Mười
năm còn quen ngồi một mình trong tối
Một
hôm có kẻ nhìn trân trối
Một
đêm có tiếng bâng quơ hỏi
Giật
mình
một
cái vỗ vai Mùi mưa hay bài thơ của M.
Tất
cả nước mắt loài người bao vây nhà ta
Nằm
bên anh em kể câu chuyện buồn
Chôn
sâu trong lòng giờ mới nói ra
Gợi
ý của trận mưa chưa từng thấy
Đã
một nghìn đêm mưa trắng đêm
Điên
cuồng nhớ mùi anh như con bò cái nhớ mùi phân rác
Anh
đánh mất mùi anh trên những sàn đá lạ
Chỉ
còn mưa mùi nước mắt đêm
Em
còn yêu anh không yêu đến đâu giận ghét đến đâu
Mười
lăm năm lòng mình chưa hiểu hết
Mưa
mưa ngập tầng trệt
Đưa
nhau lên gác xép nằm nghe mưa sập mái tôn
Ước
nằm nghe mưa rồi chết
Đêm 25/6/1992
Thơ Hoàng Hưng/ BNN đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét