Thơ LOUISE ELISABETH GLUCK (MỸ)
Nói chung là, hầu hết những tác phẩm gây ấn tượng mạnh mẽ nhất, được đánh giá cao nhất ở thể loại văn chương, đều chung một điểm: nói về sự đau khổ, mất mát, bất hạnh, bi kịch của con người.
Có lẽ như người kia bảo, hạnh phúc thì ai cũng giống nhau, chỉ có nỗi buồn là mỗi người một kiểu.
Nhìn ảnh Gluck thấy một vẻ buồn, đọc thơ Gluck cũng thấy man mác một niềm bi cảm. Nhưng nỗi buồn của Gluck là một huyền cảm riêng dị, nó không gắn với tín ngưỡng tôn giáo, mà sinh thành từ việc thi nhân thường mượn huyền thoại cổ xưa, thiên nhiên và tâm lý học hiện đại để giãi bày, biểu lộ, khám phá, giải thích, truy vấn, phát hiện cảm xúc, nội giới nữ tính của mình.
Cũng vì thế, thơ của Gluck mang vẻ đẹp bí ẩn, khó hiểu. nếu người đọc cứ bám víu vào ngữ pháp, câu, chữ, cứ cố tìm kiếm “cái gì đó" thì sẽ khó tiếp cận thơ bà hơn là nếu thấy trở ngại từ từ ngữ thì hãy mặc cho cảm xúc mình trôi chảy tự do theo các con chữ và hình ảnh mà Gluck trao tặng cho chúng ta. Như ngắm nhìn một kiệt tác hội họa trừu tượng.
Dưới đây xin giới thiệu một số bản dịch thơ Gluck của Nhật Chiêu. Chúng ta sẽ hình dung được một cách cụ thể hơn bi cảm liên thế giới ấy: tiếng chim xa lìa bóng, tuyết tan trong lòng đất, hoa nở trên đầu sóng, tiếng hát trong bóng đêm và linh hồn trong một hình hài đang tạo tác.
DỤ NGÔN BAY
(PARABLE OF FLIGHT)
Chim bay đi có gì đáng kể? Cần
biết ư tên của loài chim?
Chim bay rồi , thế đấy
thân thì bay trước tiên
rồi tiếng kêu buồn vẳng lại.
Và từ độ ấy ,
không còn thấy bóng chim.
Anh phải biết mê tình ta cũng vậy.
Mỗi nụ hôn là thực, để một ngày
Mỗi nụ hôn rời mặt đất - mà bay.
HOA TUYẾT ĐIỂM
(SNOWDROPS)
Tôi là chi, thế nào tôi sống
người biết chưa tuyệt vọng như tôi
thế thì người sẽ hiểu thôi
ý mùa đông đến với người mùa đông.
Có là chi mà mong lại sống
đất đè tôi. Chẳng vọng hay mong
tỉnh ra lại thấy là thân
cựa trong đất ẩm nhớ lần hồi xưa.
Lại bung nở trong làn nắng lạnh
nụ đầu xuân lại ánh lên chơi
sợ à nhưng bọn các người
khóc kêu vâng ạ niềm vui vô thường
trong trần gian mới gió sương.
HÁT RU
(LULLABY)
Đến lúc nghỉ rồi, em đã có
đủ nôn nao cho khắc thời này.
Hoàng hôn, rồi đến đêm. Đom đóm
vào phòng chơi, bay đó bay đây,
mùa hạ êm ru ôm cửa sổ đầy.
Chớ mà suy tư nữa.
Này nghe hơi thở ta và em thở say
như đom đóm, mỗi làn hơi thở nhẹ
sẽ bừng lên cho thế giới hiện bày.
Ta hát cho em dài đêm hạ.
Ta chiếm hồn em, thế gian không thể
giữ cho em một ảnh tượng dài.
Em phải học yêu. Con người phải
được dạy để mà yêu
lặng im và bóng tối.
HOA SI LA
(SCILLA)
Không mình tôi, ngốc à
không tự ngã, mà là
Chúng Ta- Những Làn Sóng
với khung trời xanh pha
tựa như lời phê phán
gởi thiên đàng : Cớ gì
bạn ẩn đi tiếng nói
ai biết để mà chi
khi bạn là hình thể
đâu hay vô thể kề.
Bạn nhìn lên ? Chỉ lắng
nghe âm vang đang rền
giọng thần linh đang vẳng
như mỗi người đang rên
mà cô đơn , đứng bật
lên bên trên chúng ta
định mình thành kẻ ngốc
cho vòng đời. Ối a :
Bạn đi vì ai đó
gởi bạn đi thế thôi
như là mọi thứ khác
gió gieo trồng bạn chơi
mà cứ thế muôn đời
ai cũng nhìn xuống nước
xem bóng hình đang trôi
và nghe gì ? Ôi sóng
trên sóng tiếng chim trời.
CHÂN DUNG
(PORTRAIT)
Bé thơ vẽ dáng ai nào
hình dung cơ thể một màu trắng tinh
Biết chưa đầy đủ do mình
đời như thiếu vắng nét hình đâu đây
Thì như cái tuổi thơ ngây
đến xin mẹ vẽ cho đầy chân dung
Trái tim mẹ vẽ
như rung
lên trên trống vắng đi cùng với tranh.
------------
Hình minh họa: chân dung tác giả
Nguồn: từ fb luu hong son
VANDANBNN st/gt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét