Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Mời chia sẻ/Tôn vinh Thơ Bạn Thơ 1/ Phần 7, Thơ Người Thơ đương thời: 51. Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường/ 52. Thơ Ngọc Tuyết/ 53. Thơ Phùng Hải Yến/ 54. Thơ Triệu Xuân/ Tổng mục lục/ Nội dung bìa 4/

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
 

THƠ BẠN THƠ. 1

NXB VĂN HỌC
 
Phần 7, Thơ Người Thơ đương thời:
 
51. Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường/ 52. Thơ Ngọc Tuyết/ 53. Thơ Phùng Hải Yến/ 54. Thơ Triệu Xuân/ Tổng mục lc/ Nội dung bìa 4/ 


51. HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG

ĐỊA CHỈ BUỒN


Nhà tôi ở phố Đạm Tiên
Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu
Có mùi hương cỏ đêm sâu
Có loài hoa biết nuôi sầu tháng năm

Tôi về ngủ dưới vầng trăng
Có em từ chỗ vĩnh hằng nhìn tôi
Tình xa, xa mãi trong đời
Tóc xanh tiên nữ rối bời trên tay

Tôi còn ngọn nến hao gầy
Chảy như nước mắt từ ngày sơ sinh
Tôi xin em chút lòng thành
Cài lên một phiến u tình làm hoa

Những chiều Bến Ngự giăng mưa
Chừng như ai đó mơ hồ gọi tôi
Tôi ra mở cửa đón người
Chỉ nghe tiếng gió thổi ngoài hành lang

Nhà tôi ở phố Đạm Tiên
Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu
Cây sầu đông, cây sầu đau
Thương tôi cây cũng nở màu hoa râm.

Huế 1989


NH
Ớ MỘT NGƯỜI

Có đôi khi tôi ghé thăm vườn cũ
Hỏi người đi dạo ấy có quay về
Cỏ bảo rằng nàng về thăm một độ
Đốt khói trầm nghi ngút lại bay đi
Tôi bồi hồi hỏi sang cây cổ thụ
Đường xưa còn vàng nắng áo mơ phai?
Nắng bảo rằng nàng nhớ mùa thu cũ
Tận bên trời vẫn ngóng gió heo may.
Có một lần qua sông tôi hỏi gió
Rằng tháng năm như nước chảy qua cầu
Gió mách rằng nàng chờ người bạn cũ
Dẫu thời gian như nước chảy về đâu
Có nhiều ngày tôi nhớ em tha thiết
Nhớ bồn chồn như ngọn lửa trong tim
Đời lãng tử có một lần ly biệt
Để yêu nhau, để quay quắt đi tìm
Có nhiều đêm tôi trở về gặp tôi,
Người là ai? Là đóm lửa ven đời
Ôi đóm lửa vẫn từng đêm hiu hắt
Nhớ một người. Và mãi mãi không nguôi

DẠ KHÚC


Có một buổi chiều nào như chiều xưa
Anh về trên cát nóng
Đường dài vành môi khát bỏng
Em đến dịu dàng như một cơn mưa.

Có một buổi chiều nào như chiều qua
Lòng tràn đầy thương mến
Mang cả xuân thì em đến
Thắm nồng như một bông hoa.

Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy
Nỗi đau bắt đầu từ đấy
Ngọt ngào như trái nho tươi.

Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh
Nửa vành mi cong hờn dỗi
Em xõa muộn sầu trên gối
Rối bời như mớ tơ xanh.

Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi
Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn
Em có lời thề dâng hiến
Cho anh trọn một đời người.
Có buổi chiều nào như chiều nay
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy
Anh lặng thầm như là cái bóng
Hoa tàn một mình em không hay.

DÙ NĂM DÙ TH
ẮNG

Anh hái cành phù dung trắng
Cho em niềm vui cầm tay
Màu hoa như màu ánh nắng
Buổi chiều chợt tím không hay

Nhìn hoa bâng khuâng anh nói
Mới thôi mà đã một ngày.
Ruộng cấy ta mong cơn mưa
Ruộng gặt ta mong ngọn nắng

Chăm lo cánh đồng tình yêu
Anh đếm từng vầng trăng sáng
Thiết tha anh nói cùng trăng
Mới thôi đã tròn một tháng.

Mùa xuân lên đồi cỏ thơm
Mùa hạ nhìn trời mây khói
Mây tím chân cầu tím núi
Đông xa ngày trắng mưa dầm
Nhìn trời ngẩn ngơ anh nói
Mới thôi mà đã một năm.

Sẽ đến một ngày trắng tóc
Nhưng lòng anh vẫn không nguôi
Thời gian sao mà xuẩn ngốc
Mới thôi đã một đời người.

Dù năm dù tháng em ơi
Tim anh chỉ đập một đời
Nhưng trái tim mang vĩnh cửu
Trong từng giọt máu đỏ tươi.

CỎ CHIM SẺ VÀ CHÂU CH
ẤU

1.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong về ngồi dưới cội cây xưa
Em có nhắn điều gì theo lá rụng
Ký ức nào khẽ động vai tôi

Dáng ai như tôi đi qua cánh đồng
Thu nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Thu về từng cọng vàng khô

2.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong chung quanh chỗ tôi ngồi
Mọc lên thật nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rủ lá
Tôi gập người trên bóng tôi

Không nghe tiếng ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Cắn móng tay từng ký ức mong manh
Giống như con châu chấu nọ
Gặm hoài lá cỏ xanh.

Thơ Hoàng Phù Ngọc Tường/ Ngô Minh đọc chọn


52. NGỌC TUYẾT


VIẾT CHO TÌNH CUỐI


Còn tôi một chút mẻ kho
khi không tiếng nấc buồn xo.
thằn lằn!

Còn tôi một chút ăn năn
những ngày vỡ tiếng yêu bằng ngây thơ
còn tôi con dế dại khờ
giăng suông tiếng hát trên bờ giậu gai
dằm ghim đau buốt đến mai
nấc đêm trần bám vấy đầy hoạt kê

Tình theo mạch đất trở về
ngụy trang sặc sỡ như hề mua vui
 
đêm đen bạch lạp khóc vùi
phiến âm nhăn nhở trụi trui xác trần
căn phòng không một vọng âm
giấc mơ mặc cả thật chân của đời

Tôi còn một chiếc nón cời
những ngày ẩm mốc che đời sần chai
khuôn tình phản chiếu hí đài
hồn nhiên chùm kín cho dày nhớ nhung
khát khao bào gặm đến cùng
phạc phờ - nôn nã ném tung đến tàn

Lặng câm vớt nắng về chan
dắt tay qua khỏi ngỡ ngàng cuộc sinh
bao trơn trượt kiếp nhân tình
mái đời rêu lợp xưa mình trượt chân
môi xin thâm tạ một lần
một lần sau chót mình cần cho nhau
người là tôi của ngày sau
dặn lòng đánh đắm vào nhau bão tình
là im lặng để ru mình
cho nhau trả hết nợ tình cho nhau
nếu còn gọi lại kiếp sau
giờ xin sống nốt bạc đầu… cùng đi!

CON VỀ CỜI LẠI…


Cời than dúi một kiếp người
lửa tung xổ đỏ ngực trời rát thơm
khói treo bạc xám áo cơm
chồi tôi mọc giữa cát - rơm quê nghèo

Bây chừ nhớ đến mốc meo
mùa thu nỗi khát xập xòe bâu vai
độc hành trong hõm mắt ngày
cát vàng bủng nắng cuốn bay lõi buồn
mẹ chờ cuối bãi đầu nguồn
gõ dầm đuổi cá, đẻo mòn bóng đêm
đường sương lặng trắng đã thèm
sủi tăm khúc ruột ủ mềm mẹ yêu
sóng xô ướt nhẹp khung chiều
mẹ ơi!
năm tháng ươm điều tỉnh say
con về trần trụi trắng tay
cời than sưởi ấm bên ngày mẹ cha
con về thân phận xuýt xoa
dép mòn vẹt đế bụi tro trĩu đầy
Cời than con mắt cay cay
biển chừ gió nổi, lửa bay bụi trần
dụi than, dành lại mấy phần
khi nào đời lạnh? Cời than sưởi đời!

DỐC NGƯỢC


Nỗi nhớ khoác áo tơi qua truông
mưa
đời lạnh ướt một phía riêng
đêm ngược mùa
những lông mi cắm ngược giấc mơ

đêm cắn vào bóng tối dấu răng
đối thoại những cột kèo
trĩu nặng
nẩy đêm

Đêm khoắt khuya không đom đóm
bàn chân dắt vị mặn thời gian rì rầm lau lách
vỡ giọng gọi phương nào cũng trĩu trĩu phù sa
tiếng khua bờ xuôi ngược dòng trong đục
”tháng nước” - nước ngập trắng đồng
trăng đói mùa khum tay bắt gió
lũ cò trắng phau cắn vào đêm kèn cựa

Cựa mình. Đêm
Nợ làng chiếc lưng còng như tàn cây cổ thụ
nghẹo cổ buồn ca   Dạ cổ hoài lang
màu ký ức im lặng dốc ngược vào đêm
dốc nhớ
đánh cược ngày sau

Thơ Ngọc Tuyết/ Tác giả tự chọn


53. PHÙNG HẢI YẾN


GIÓ CỐM


Chày khua đáy cối
Gió cốm len khẽ nếp áo chàm
Nắng thổ cẩm chở thu về hong tóc
Khói bếp bay
Hương rượu cay
Ánh mắt say

Gió cốm đượm nồng vạt cỏ,
Cô gái mây
Nâng chày
Đưa mùa
Tiễn ngày tháng

Gió cốm
Níu chân khách lạ
Tình lay

VÙNG NHỚ TRONG TÔI


Có một vùng hoa ban nở rợp tuổi thơ tôi
Mẹ xõa tóc gội đầu bọt tung trắng suối
Cha khỏa nước sông Đà bắt con tôm, con cá
Tôi lội ngược thời gian ngụp lặn khắp quê mình.

Có một vùng ruộng bậc thang lúa vàng óng bình minh
Mùa cơm mới, bản làng vui trẩy hội
Mùi cơm thơm nồng gốc rơm, gốc rạ
Ám ảnh tôi mỗi chuyến xa nhà.

Có một vùng tên gọi khắc đậm tim
Nơi gốc rễ, cội nguồn nuôi tôi lớn
Mẹ bật bông, nhuộm chàm làm cái quần chiếc áo
Cha khua chày giã gạo thắp đêm trăng.

Có một bức tranh tôi vẽ đại ngàn xanh
Một bản nhạc tấu lời tri ân gửi gió
Khúc ngân nga thẳm sâu tâm trí
Gói ghém chật đầy đau đáu nỗi quê hương…

Có một vùng nhớ còn đọng mãi trong tôi
Nhắc nhớ lại lệ tràn cay khóe mắt
Ước mình làm con dúi trở về lòng đất
Rúc vào vùng thương yêu.

NẮNG THỔ CẨM

Anh dắt trâu đến hỏi con gái bản bên
Em tức tưởi chạy ào vào khung dệt
Gỡ tấm chăn đêm, ngày thêu tay từng chút
Thẫn thờ ra sân.

Em tung tấm chăn trên dây phơi
Tấm chăn làm sợi nắng lung linh màu
Ôi, Nắng Thổ Cẩm…
Nắng Thổ Cẩm rất gần mà tay không thể với.


Thơ Phùng Hải Yến/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn


54. TRIỆU XUÂN


ƯỚC GÌ


Giữa Sài Gòn
Em vẫn thèm
nghe tiếng ếch kêu
Thèm chơi với dế mèn trên thảm cỏ
Thèm đi với người yêu
Dưới ánh trăng mờ tỏ
Ước gì…
Anh là
thiên nhiên
của Em!

Thành  phố Hồ Chí Minh, 15-8-1995.


RÚT RUỘT NHẢ TƠ


Trọn đời mình anh mãi mãi yêu em
Người em gái đã làm anh trẻ lại
Dẫu góc bể chân trời ngàn trùng xa ngái
Anh vẫn tin rằng em chỉ yêu anh!

Phố đông vui, nhiều cạm bẫy vây quanh
Ai chẳng hám giàu sang và tình ái
Em đã giúp anh ung dung tự tại
Đi tiếp chặng đường đời với linh diệu của tình yêu

Đã bao lâu rồi ta chẳng gần nhau
Trường lưu thủy
mà sao lòng khô hạn
Em có hiểu nỗi buồn anh như biển
Anh khát em như tuổi thơ khát trăng rằm

Anh thèm quấn em như kén bọc tằm
Bởi lo sợ ngàn dâu hóa bể
Vẫn biết tình đời hay thay đổi thế
Mà sao tằm cứ rút ruột nhả tơ…

Tháng Tám 2007


THƯƠNG VAY KHÓC MƯỚN


Sáng sáng,
Tôi luyện hình sáu mươi phút
Tắm rửa,
Ngồi vô bàn ăn
với chén cơm nấu từ gạo nàng Hương chợ Đào nóng hổi
Cá rô mề kho tộ
Đĩa dưa cải vàng rộm, chua, giòn
Chợt đắng nghẹn…
Nghĩ về những người
Rời khỏi chỗ nằm từ năm giờ sáng,
Tối mịt mới trở về
Lương tháng vài trăm ngàn đồng
Mặt tái xanh như đít nhái
Như cây chuối cớm nắng…

Tôi pha ly cà phê chồn thơm lựng
Tại nhà mình
Nghe bản nhạc, bài ca mình yêu thích
Rồi mặc quần áo, đi giày
Tới sở làm
Lòng nhói đau
Gặp những người đàn bà đạp xe chở bao xác rắn
Thức dậy từ hừng Đông
Mong tới nhanh pô rác
Tranh nhau lượm về từng mảnh nilon
Bán cho nậu ve chai
Có tiền mua nước tương và gạo cho sắp nhỏ qua ngày…

Chiều chiều,
Bạn hữu rủ vô nhà hàng
Rượu, bia ngập tràn
Cao đàm khoát luận
Con tôm càng xanh nướng thơm tê mũi
Bị chê là dư hóa chất!
Chợt thấy đầu óc nhức buốt
Khi nhìn em, tuổi mưới tám, đôi mươi
Xinh đẹp như nụ hoa xuân mới héĐang bị người ta chớt nhả
Sờ mó
Bằng mắt, bằng tay…
Để rồi sau đó
Dập vùi…

Đêm đêm
Tôi viết những gì?
Những câu thơ có cánh
Ca ngợi tình yêu
Ca ngợi lòng nhân từ…
Lòng bỗng rợn lên cảm giác buồn nôn
Trước những kẻ sâu dân mọt nước
Bao con chữ ngọ nguậy
Muốn quậy,
Muốn phá,
Con chữ nổi loạn với tôi
Không cam chịu là giá áo túi cơm

Người bảo tôi:
- Phí thì giờ thương vay khóc muớn!
Nếu thế là thương vay khóc mướn
Thì làm sao có Nguyễn Trãi, Nguyễn Du
Làm sao có Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, Nguyên Hồng…
- Có họ mà làm chi?

Tôi không tin nhân loại này tồn tại
Chỉ rặt những kẻ vô cảm
Sống chết mặc bay, tiền thày bỏ túi
!
Tôi không tin
Đất nước tôi hôm nay thanh bình
Chỉ rặt những phường giá áo túi cơm

Giữa giòng đời xuôi ngược,
Tôi không tự mình dọn được đống rác
quá lớn
Cũng không thể ngậm miệng bưng mặt nhảy qua!
Đành trút tâm can vào tiểu thuyết!
Chỉ giận sách của mình
Không được người ta biến thành hiện thực
Ôi những người của trăm năm trước
Đồng bệnh tương lân
Có thấu chăng
Có thấu chăng lẽ đời
Lực bất tòng tâm!

Người bảo tôi
- Phí thì giờ khóc mướn thương vay
Vẫn biết vậy,
Nhưng
Tôi chẳng hề yếm thế
Nguyện làm kẻ thương vay khóc mướn
Trọn đời
Để nụ cười
Ngự trị non sông đất nước này,
Ngự trị trái đất này!

Thành phố Hồ Chí Minh, tháng Tư 2006.

Thơ Triệu Xuân/ Tác giả tự chọn

TỔNG MỤC LỤC



Lời Thưa. 002
A. 99 câu thơ hay. 003
B. Thơ Người Thơ Đã Mất. 018
1. Thơ Trần Hòa Bình. 019
2. Thơ Thơ Nguyễn Trọng Định. 025
3. Thơ Bùi Giáng. 027
4. Thơ Hải Kỳ. 028
5. Thơ Nguyễn Lâm. 033
6. Thơ Lưu Trọng Lư. 038
7. Thơ Dương Kiều Minh. 040
8. Thơ Tường Vân. 044
9. Thơ Lê Trí Viễn. 049

C. Thơ Người Thơ Đương Thời. 050

1. Thơ Phạm Đình Ân. 053
2. Thơ Nguyễn Việt Chiến. 054
3. Thơ Văn Chinh. 060
4.Thơ Nguyễn Đình Chính. 063
5. Thơ Hoàng Gia Cương. 067
6. Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ. 072
7. Thơ Bạch Diệp. 078
8. Thơ Thủy H
ướng Dương. 082
9.Thơ Lê Bá Duy. 084
10. Thơ Lê Xuân Đố. 087
11. Thơ Lý Vi
ễn Giao. 091
12. Thơ Đông Hà. 095
13. Thơ Nguyễn Thị Ngọc Hà. 098
14. Thơ Trần Thu Hà. 102
15. Thơ Trần Vân Hạc. 105
16. Thơ Hoàng Việt Hằng. 110
17. Thơ Phạm Hầu. 113
18. Thơ Nguyên Hậu. 118
19. Thơ Trần Ninh Hồ. 121
20.Thơ Nguyễn Văn Hòa. 129
21. Thơ Hoàng Xuân Họa. 131
22. Thơ Tô Hoàng. 136
23. Thơ Trần Đình Hoành. 140
24. Thơ Nguyễn Minh Khiêm. 144   
25. Thơ Nguyễn Khôi. 150
26. Thơ Nhất Lâm. 154
27. Thơ Quốc Long. 156
28. Thơ Vũ Bình Lục. 158
29. Thơ Am Các Minh. 161
30. Thơ Ngô Minh. 166
31. Thơ Mai Quỳnh Nam. 173
32. Thơ Bích Ngọc. 175
33. Thơ Lê Hoài Nguyên. 176
34. Thơ Nhụy Nguyên. 181
35. Thơ Vĩnh Nguyên. 184
36. Thơ Lê Thiếu Nhơn. 188
37. Thơ Võ Thi Nhung. 193
38. Thơ Trần Nhương. 195
39. Thơ Nguyễn Khắc Phục. 201
40. Thơ Vũ Quần Phương. 210
41.Thơ Y Ph
ương. 218
42. Thơ Trần Lê Túy Phượng. 221
43. Thơ Lê Huy Quang. 223
44. Thơ Nguyễn Thái Sơn. 228
45. Thơ Thanh Thảo. 233
46. Thơ Hồ Bá Thâm. 239

47. Thơ Song Thu. 253
48. Thơ Nguyễn Anh Tuấn. 258

49. Thơ Nhật Tuấn. 269
50. Thơ Thanh Tùng. 271
51. Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường. 276
52. Thơ Ngọc Tuyết. 282
53. Thơ Phùng Hải Yến. 286
54. Thơ Tri
ệu Xuân




THƠ BẠN THƠ/ BÌA 4
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)



Trần Hòa Bình/ Nguyễn Trọng Định/ Bùi Giáng/ Hải Kỳ/ Nguyễn Lâm/ Lưu Trọng Lư/ Dương Kiều Minh/ Tường Vân/ Lê Trí Viễn




Phạm Đình Ân/ Nguyễn Việt Chiến/ Văn Chinh/ Nguyễn Đình Chính/ Hoàng Gia Cương/ Lâm Thị Mỹ Dạ/ Bạch Diệp/ Thủy Hướng Dương/ Lê Bá Duy/ Lê Xuân Đố/ Lý Viễn Giao/ Đông Hà/ Nguyễn Thị Ngọc Hà/ Trần Thu Hà/ Trần Vân Hạc/ Hoàng Việt Hằng/ Phạm Hầu/ Nguyên Hậu/ Trần Ninh Hồ/ Nguyễn Văn Hòa/ Hoàng Xuân Họa/ Tô Hoàng/ Trần Đình Hoành/ Nguyễn Minh Khiêm/ Nguyễn Khôi/ Nhất Lâm/ Quốc Long/ Vũ Bình Lục/ Am Các Minh/ Ngô Minh/ Mai Quỳnh Nam/ Bích Ngọc/ Lê Hoài Nguyên/ Nhụy Nguyên/ Vĩnh Nguyên/ Lê Thiếu Nhơn/ Võ Thi Nhung/ Trần Nhương/ Nguyễn Khắc Phục/ Vũ Quần Phương/ Y Phương/ Trần Lê Túy Phượng/ Lê Huy Quang/ Nguyễn Thái Sơn/ Thanh Thào/ Hồ  Bá  Thâm/ Song Thu/ Nguyễn Anh Tuấn/ Nhật Tuấn/ Thanh Tùng/ Hoàng Phủ Ngọc Tường/ Ngọc Tuyết/ Phùng Hải Yến/ Triệu Xuân…




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét