Khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất của đời người
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, các tu sĩ Bà La Môn thấy
đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật chửi. Phật
vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh ,
họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
– Ngài có điếc không?
– Ta không điếc.
– Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
– Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
– Quà ấy về tôi chứ ai.
– Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
– Ta không điếc.
– Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
– Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
– Quà ấy về tôi chứ ai.
– Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Còn chúng ta , những lời
nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy
mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn.
Còn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong
lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên.
Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện
không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên
trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rời xuống ngay mặt người
phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an
vui hạnh phúc. Từ đây về sau mọi người có nghe ai nói gì về mình, dù tốt
hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.
Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng
người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi
nổi sân si phiền não, đó là là điều không hay.
Lẽ dĩ nhiên không phải lời thị phi nào cũng dễ bỏ ngoài tai. Có những
lời sỉ nhục nhân cách, tác động không chỉ tới riêng ta mà còn tạo làn
sóng dư luận đến tâm lý những người quanh ta, họ có thể từ chỗ lời thị
phi mà nhìn nhận không đúng về ta.
Cứ bình tĩnh. Bởi lẽ, những lời thị phi sẽ chỉ ảnh hưởng được những
ai hời hợt qua loa đánh giá vấn đề từ cửa miệng; những người sâu sắc,
thâm trầm, có tri thức thì biết nhìn sâu nhìn rộng và chỉ có nhận xét
khi đã thẩm định kĩ càng. Thế nên, nếu ta đúng thì hãy giữ vững sự kiên
định của tâm thức, bởi chẳng khó khăn gì khi ta vượt qua những lời ong
tiếng ve không sự thật, căn cứ.
Theo Phật giáo, khẩu nghiệp là một trong những nghiệp nặng nề nhất mà
một người có thể tạo ra. Vết thương bạn gây ra trên thân thể người khác
còn có ngày lành, hãy theo dõi www.xuangiao.com nhé bạn, còn vết thương
gây ra do lời nói thì chẳng biết khi nào mới lành lặn được.
Hãy cẩn trọng với lời nói của mình, đừng gây ra thị phi vì vô ý thức,
cũng đừng nên vì một ai đó đã gây ra lỗi lầm trong quá khứ mà dùng lời
lẽ nặng nề để hành hạ họ, như Oscar Wilde có nói: “Every saint has a
past, every sinner has a future.”
Nghĩa là: “Vị thánh nào cũng có một quá khứ, và tội đồ nào cũng có một tương lai”.
Phật dạy: Khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất của đời người. Hoạ từ miệng mà ra.
Nặng:
– ăn không nói có
– nói lời hung ác
– nói lưỡi đôi chiều
– nói lời thêu dệt
– ăn không nói có
– nói lời hung ác
– nói lưỡi đôi chiều
– nói lời thêu dệt
Nhẹ:
– ăn uống cầu kỳ (cứ con gì cũng ăn cho ngon cho no đi)
– phê bình khen chê
– rêu rao tứ chúng
– ăn uống cầu kỳ (cứ con gì cũng ăn cho ngon cho no đi)
– phê bình khen chê
– rêu rao tứ chúng
Hậu quả của khẩu nghiệp cũng vô cùng kinh khiếp. Không dương thì âm, sớm hay muộn thì cũng đều có báo ứng.
Vết thương bạn gây ra trên thân thể người khác còn có ngày lành, còn
vết thương gây ra do lời nói thì chẳng biết khi nào mới lành lặn được.
Chửi bới và nói xấu hay đi rêu rao về người khác mà người ta không
phản ứng, hay không biết thì như kẻ tự ngửa cổ lên trời phun nước bọt
rồi chỉ rơi trúng mặt mình. Vậy tốt nhất không nên đi nói xấu ai khắp
mọi nơi, dù họ có làm điều không tốt thật mà không gây hại đến bản thân
mình và cộng đồng. Bởi ngậm máu phun người thì tanh mồm mình trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét