Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

SÁCH TBT 6/ PHẦN: Thơ Người Thơ đương thời/ Thơ Ngô Thị Hạnh


THƠ BẠN THƠ, 6
 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/ 40 tác giả xếp theo ABC/
  8. Ngô Thị Hạnh/


8. Thơ NGÔ THỊ HẠNH

NẮNG KHÓC VÌ YÊU

Ngày nào mẹ cũng lau nhà
sàn nhà sạch tâm hồn mẹ rỗng
ngày nào mẹ cũng nấu cơm
bữa cơm đầy hạnh phúc dần vơi

mẹ buông sàn nhà đi
mẹ gạt đổ mâm đi
con khẽ thầm thì
người đàn ông được nuông chiều của mẹ
thức tỉnh khi chẳng còn gì…

Bất lực
không đủ yếu đuối buông
không đủ liều để bỏ
mẹ vẫn lau nhà vẫn cứ nấu cơm
nắng ngoài song đã tàn
nắng trong mẹ sao cứ mãi trong ngần đến khổ

Con lạnh nhìn
nắng khóc vì yêu…



ƠN NẮNG

Sống cùng ảo giác có anh
anh là nắng chiếu vào em gương phẳng
nên hờn ghen thương nhớ vô cùng…

Khóc cười trôi trong tĩnh lặng lung tung
nắng xuyên qua ngực cắt đôi bờ cảm xúc
ngước lên để hiểu anh
cúi xuống để hiểu mình
em chui qua cổ chai nhiều mảnh vỡ
đau…

Tiếc thương nhau
thật và ảo anh bảo nhìn rõ
ràng buộc là không thể giữa chúng mình
em cuốn tình ném giữa hư không

Sáng thức dậy nắng tràn trong ngực
an nhiên ơi ơn anh đến bất ngờ
tái sinh em bằng đớn đau em đang trải
tái sinh em bằng máu thịt thân mình.



MƯA PHỐ


Những giọt mưa từ ngực em xuyên qua ngực anh nồng ấm
Cùng từng giọt tí tách cười...

ánh cười chạm vào người mẹ mang quang gánh
chào hàng dưới mưa ngoài cửa kính
lưng còng cõng nỗi mưu sinh nghìn tuổi
sự hy sinh này mưa có hiểu được không

Những giọt mưa từ ngực người mẹ xuyên qua trái tim con lạnh giá
mòn mỏi đợi chờ một cái ngoắc tay
mưa giăng phố
nơi nào hơi ấm tình con

Những giọt mưa chảy vào nỗi nhớ em
xuyên qua vùng trời vàng rực đến bên cầu ao nơi mẹ giặt áo hôm
nào
tấm thân mỏng dưới đáy ao khao khát
mẹ đợi cha về đau từng cọng cỏ khô

Thức tỉnh nơi em những giọt mưa buốt đắng
tình mẹ sâu thẳm trào dâng
ngày mưa dứt hững hờ em giữa phố
trống rỗng nồng nàn mẹ vẫn gánh hàng qua.


Thơ Ngô Thị Hạnh/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét