Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

SÁCH TBT 6/ PHẦN: Thơ Người Thơ đương thời/ Thơ Nguyễn Phong Việt

 


THƠ BẠN THƠ, 6
 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/ 40 tác giả xếp theo ABC/
40. Nguyễn Phong Việt




40. Thơ NGUYỄN PHONG VIỆT


ĐI QUA THƯƠNG NHỚ


Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá

nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?

Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau

chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương...

Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên

sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…

Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên

để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…

Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng

cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…

Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay

nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?


TRÊN NHỮNG DẤU VÂN TAY…


(Cuộc đời chúng ta vốn dĩ rất bình thường

và người may mắn không cần tìm cũng thấy nỗi cô đơn!)
Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùng
vì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung
*
Phủ nhận một con người bao giờ cũng dễ hơn là yêu thương
nhất là khi từng gọi tên nhau bằng hạnh phúc
tập nhường nhịn nhau, tập can ngăn đừng khóc
tập vui vẻ lúc đau và tập thản nhiên trong đôi lần cô độc
để không chỉ thương mình…
*
Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tin
nhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãi
không đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên vẫn là cảm giác trống trải
không đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạy
không đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lại
vì đã sắp bình minh…
*
Vì ngày mai vẫn phải bắt đầu tiếp một hành trình
những gì đã đau chắc chắn rồi sẽ hết
những gì phải cưu mang trong trái tim rồi sẽ lành lặn
những gì đã buông tay rồi sẽ mỉm cười thôi không còn ân hận
những gì đã oán hờn rồi sẽ bình yên khi đối mặt
ngoái lại làm chi khi ai cũng đã có một con đường…
*
Trên những dấu vân tay của chúng ta số phận vẽ lên đó những nỗi buồn
còn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấy
làm sao có thể giữ bên mình một thứ gì đó mãi mãi
nhất là khi yêu thương chỉ thể hiện hình hài qua những câu nói
mà chúng ta không dưới một lần đã đánh đổi
tiếc làm chi?
*
Ngẩng mặt lên cho nụ cười xua hết những hoài nghi
ta sẽ nhìn thấy thôi một con người khác
một con người khiến cho ta gặp lại trong lòng mình thứ cảm giác…
một con người khiến cho ta bình yên ngay cả khi buồn đau cho riêng mình nhiều nhất
một con người khiến cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết
một con người thành thật
để yêu thương…
*
Không mấy ai đủ thông minh để nhìn thấy hết gian khó trên một con đường
cứ đi vì cần phải đi cho mình còn được sống
có bao người mất mát yêu thương cả cuộc đời đâu mà sợ chẳng tìm ra hạnh phúc
sẽ là diệu kì khi có lại niềm vui lúc tình yêu khô hạn
và một giọt nước mắt
cũng có ý nghĩa của sự hồi sinh…
*
Trên những dấu vân tay của chúng ta
yêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình!

Thơ Nguyễn Phong Việt/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét