Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2016

Thơ NNB/ 99 KHÚC TẶNG LIÊN/ Bài 070. BA KHÚC DÂNG MẸ

Thơ NGUYỄN NGUYÊN BẢY
99 KHÚC TẶNG LIÊN


THỨ TỰ: 070. BA KHÚC DÂNG MẸ

070. BA KHÚC DÂNG MẸ

1. PHẬT HÁT


Yếm thắm không bỏ bùa sư

  Mà sư cứ đòi xoa yếm thắm
 
Mẹ bảo này trọc đầu
 
Trong ngực tôi có Phật
  Trọc đầu có sợ ố cà sa ?

Giữa chợ lực điền yếm thắm gặp cha
 
Cha thẳng đường cày cầu xin yếm thắm
Mẹ bảo trong ngực tôi có Phật

Nếu ngực Phật anh thuận lòng

  Thì yếm thắm này thuyền xin theo sông

Tôi ấp môi son vú mẹ
 
Lè phè nằm nghe Phật hát
 
Phật hát lời cò trắng muốt
  Trắng muốt vì cò không phải là công
 
Phật hát lời cua đi ngang
 
Dẫu đi ngang cua vẫn chẳng lạc đường…

Suốt tuổi thơ tôi bú lời Phật hát
Quay sa mẹ hát lụa tơ
Ra đồng mẹ hát nắng mưa thuận hòa 
Lời trăng thủ thỉ vai cha
Cỏ hoa mẹ hái bao la dành riêng con
Mẹ nhấn véo von
Lòng buồn cũng chớ nhuộm buồn có hoa
Ngày tôi phải rời xa yếm thắm
Mẹ bảo từ nay trong ngực con có Phật
Con thưa trong ngực con có mẹ
Mẹ khóc nhòe và ngực tôi bỗng hát
Lời mẹ hát cò lời mẹ hát cua
Ngực con đầy tiếng mẹ ru…


2. MẸ KHÓC
Mỗi khi con thấy mẹ ngồi bệt xuống hè
 
Tay cầm cây quạt nan
 
Là con biết mẹ đang đè buồn nuốt giận
 
Khóc ở trong lòng
  Khóc trong lòng nước mắt chảy đi đâu?
 
Cầu cho nước mắt chảy vào gan vào ruột
  Để nước mắt trôi ra ngoài
  Nhưng nước mắt không chảy vào gan ruột
 
Mà chảy vào tim rồi hòa vào máu
  Chẳng bao giờ con có thể lau

Những lúc ấy con qùy trước mẹ
 
Hai tay dụi gọi Mẹ ơi!
Trên trời tất nhiên có Giời
 
Nhưng sao Giời nỡ bất công
 
Để con càng lớn càng cao mẹ càng già càng thấp

 
Ôm con mặt mẹ úp ngang vai
 
Mẹ bảo mẹ khóc mừng khóc phúc
 
Mừng phúc mẹ khóc như mưa
 
Phùn xuân rào hạ
 
Mầu khóc hồng son

 
Con tắm trong khóc mẹ ngập hồn
 
Tinh chất khóc ngấm vào da vào thịt
  Con không chùi không lau
 
Con không trả khóc về mắt mẹ…

Con biết ở cõi trời
 
Mẹ muốn khóc cũng không thể khóc
 
Vì thế ở cõi người
 
Ngày ngày con đem tiếng khóc mẹ ra phơi
 
Lạy trời đừng phạt mẹ tôi
  Tội đón nước mắt con bay ngược về mắt mẹ

  Để mẹ lại được khóc
 
Âm dương cũng đạo làm người

3. MÙA TỨ QUÍ
Mười tám ngày tháng Ba (*)
Mẹ cãi dân văn không chịu trông vào (*)
Mẹ gọi rét Bân về cho cha mặc áo
Áo Bân dệt với mưa phùn
Cha mặc vừa in bảo ấm


Mười tám ngày tháng Sáu
Mẹ tần đồng xa mẹ tảo đồng gần
Tép cà gia bản
Cơm ngô khoai độn với sum vầy
No cười như mưa bóng mây

Mười tám ngày tháng Chín
Mẹ theo hịch dân văn trông ra
Váy phùng đòn gánh yếm tơ
Cùng dân làng mẹ đi đón mùa thu
Hớn hở mùa thu chào mẹ

Mười tám ngày tháng Chạp

  Mẹ đồ xôi đóng oản
  Mẹ nấu chè kho
  Mẹ bảo khổ thế nào cũng phải vui ba ngày tết
 
Rước tổ tông về
Vì thế, và thế
Càn Khôn đón mẹ tôi về mùa tứ quí

Mùa tứ quí có suốt quanh năm
Chả thế tôi làm sao thành một lực điền
Cầy cuốc quanh năm không mỏi mệt
Chả thế làm sao tôi yêu em
Yêu lâu thế mà sông tình vẫn đẹp
Chả thế tôi làm sao nuôi dậy các con
Nếp tẻ đều thành người tử tế

Lạy Càn Khôn, tôi nguyện sống tu thân theo mẹ
Sau trăm tuổi xin cho tôi về làm mùa phú quí
Để tôi hầu hạ mẹ tôi…

(*)Tính mùa theo ngũ hành:
Tháng Giệng + Tháng Hai + 12 ngày đầu tháng 3 là 72 ngày, là mùa Xuân,thuộc mộc.
Tháng Tư + Tháng Năm + 12 ngày đầu tháng 6 là 72 ngày, là mùa Hạ, thuộc hỏa
Tháng Bảy + Tháng Tám + 12 ngày đầu tháng 9 là 72 ngày, là mùa Thu, thuộc kim.
Tháng Mười + Tháng Một + 12 ngày đầu tháng 12 là 72 ngày, là mùa đông, thuộc thủy
18 ngày cuối của các tháng Ba, Sáu, Chín, Chạp là 72 ngày, là mùa Tứ Quí, thuộc thổ.
(**) Dân gian nói: Đói tháng Tám trông ra, đói tháng Ba trông vào.

Sài Gòn 1990-2010

Thơ NGUYỄN NGUYÊN BẢY
99 KHÚC TẶNG LIÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét