Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017


VƯỜN NĂM NHÀ, 2
  Phần Văn bản Hà Thị Trực


VƯỜN NĂM NHÀ,2
thơ. HÀ THỊ TRỰC

Trần Vân Hạc, đò đưa
THƠ HÀ THỊ TRỰC “ ĐÓN DÂU CHỈ CÓ MÌNH ANH..”

Bài thơ đưa người đọc đến một tình huống bất ngờ: “Đón dâu chỉ có mình anh”
Đón dâu, sao lại chỉ “có mình anh” trong khi đây là một ngày vô cùng hệ trọng của cuộc đời người con gái và thường là có đại diện của hai họ đưa đón, còn cô dâu bao giờ cũng mơ ước được đón bằng “xe hoa” để bước chân về nhà chồng, khởi đầu cho cuộc sống gia đình. Cái cách đặt vấn đề tạo ra một sự tò mò cho người đọc với bao câu hỏi: Tại sao… và tại sao?  
Rồi thật ngỡ ngàng khi “chứng kiến” cái cảnh: “Xe đạp cọc cạch mà thành xe hoa”.  Chắc chắn cô dâu và chú rể đang trong một hoàn cảnh đặc biệt nên đón dâu chỉ có một mình chú rể và nhà gái cũng chỉ có mình cô dâu. Thật thú vị và thật đáng khâm phục khi cô dâu theo tiếng gọi của con tim nên: “Theo anh, em một mình đi lấy chồng!”, bởi cả hai đều hiểu rằng cái quan trọng hơn chuyến xe hoa sang trọng kia là hai tâm hồn đồng điệu, gắn kết với nhau và cũng chính vì thế mà hai gia đình cũng cảm thông với hai vợ chồng trẻ, bỏ qua những nghi lễ thông thường. Con đường cụ thể xa xôi kia cùng những: “Rơm rạ sỏi đá ổ gà” vừa rất thực vừa như một ẩn dụ về những gập ghềnh trên con đường tình. Bởi vậy “con sông” đời kia đâu có thể ngăn cách đôi trái tim yêu, chuyến đò tình nghĩa đã xe duyên cho đôi người yêu nhau: “Chuyến đò nên nghĩa nên tình/ Chở mình năm ấy để mình thành đôi”, dẫu: “Con sông bên lở bên bồi”, “khi trong khi đục” trong qui luật của tạo hóa nhưng đôi người yêu nhau đã hiểu những khó khăn trên đường đời nên luôn nhủ lòng: “Đừng vì nghèo khó nản lòng/ Đã chung dòng chảy thề cùng chung lo”, cái đức của người Việt tự bao đời được diễn đạt một cách rất tự nhiên. Đọc đến đây, ta chợt liên tưởng tới câu ca của dân gian đúc kết tự bao đời: “Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”.


Bài thơ khép lại bằng lời biết ơn chân thành của người vợ yêu quí sau mấy chục năm chung tay vượt mọi khó khăn, nguy hiểm, xây dựng một ngôi nhà mơ ước: “Mỉm cười em ngưỡng vọng anh”. Chàng trai trong bài thơ thật là hạnh phúc khi được người mình yêu “ngưỡng vọng”, sự “ngưỡng vọng” ấy không phải chỉ là cuộc đón dâu có một không hai, mà hơn thế chàng trai thực sự là một đấng nam nhi chân chính, rất mực yêu thương vợ, chung lưng đấu cật vượt mọi khó khăn chèo lái con thuyền tình vượt thác ghềnh cập bến bờ hạnh phúc! Bài thơ giản dị, chân thực nhưng mở ra một không gian không giới hạn của tình yêu chân chính. Thế mới biết, không phải cứ xe hoa sang trọng, lễ bê năm quả hay bảy quả hoành tráng, tiệc cưới đắt tiền trong nhà hàng, khách sạn mới làm nên hạnh phúc lứa đôi mà cái chính là ở trái tim yêu thương chân thành thủy chung biết sẻ chia, biết chịu đựng hy sinh vì một đại cục… Bài thơ được viết theo thể lục bát khá nhuần nhuyễn, đặc biệt  lại tự bạch về chính cuộc đời mình nên tự nhiên như hơi thở, chuyển tải được những ý tưởng sâu sắc. Câu chuyện tình như trong cổ tích thực sự hiện hữu trên đời làm cho ta tin: khi đã có tình yêu sắt son chung thủy, sẽ có tất cả. Chuyến xe tình yêu đơn sơ hôm nào đã đưa anh chị cùng các con cập bến bờ hạnh phúc!
Bài thơ được viết  năm 2011, sau 23 năm chung sống người vợ đã viết bài thơ này khi  mà những thử thách khốc liệt của số phận và nghị lực phi thường giúp anh chị đứng vững trên đường đời là thước đo của phẩm hạnh, người vợ đã thốt lên tự đáy lòng lời tri ân người chồng yêu kính của mình: “Mỉm cười em ngưỡng vọng anh”. Câu thơ tưởng giản đơn này là món quà tình yêu  vô giá mà người chồng được tặng nhưng cũng đồng thời người vợ được nhận nên niềm vui, niềm hạnh phúc nhân đôi, báu vật tình yêu này không phải đôi vợ chồng nào cũng có được trên hành trình nhân thế đầy gian khó thử thách. Chính tình yêu và nghị lực vô bờ của anh chị đã vun trồng cho hạnh phúc đơm hoa kết trái, bởi một gia đình hạnh phúc chính là nền tảng quan trọng để những đứa con lớn lên trong yêu thương và thành đạt trong cuộc đời. 

VĨ THANH:
Bạn đọc có thể tò mò hỏi: câu chuyện trong bài thơ là thực hay hư cấu. Xin thưa đó là chuyện thực 100% của đôi vợ chồng Chu Thế Vinh và Hà Thị Trực – (bút danh Chu Hà) đang định cư tại Ekaterinburg, Cộng hòa liên bang Nga.  Đây là một đám cưới cuối thời kì bao cấp, cuộc sống còn vô cùng khó khăn. Anh chị lấy nhau năm 1988, anh là người Hưng Hà, Thái Bình, còn chị quê Ý Yên, Nam Định, từ quê "cô dâu" đến quê "chú rể" chỉ có cách duy nhất gần là qua sông Hồng tại bến đò Phú Hậu. Hai quê cách nhau khoảng gần 70 km đường bộ. Bố mẹ hai bên đã già yếu, đều là nhà nông thuần phác, quanh năm chỉ làm bạn với cây lúa nên rất nghèo. Nhà trai mổ lợn chờ đón dâu về, nhà gái vì xa xôi không tiễn được dâu nên một mình chú rể đón cô dâu trên chiếc xe đạp “cọc cạch”, mà lúc đó ngay cả xe đạp không phải nhà nào cũng có để đi đón dâu cùng. 
Anh chị được coi là: “Niềm tự hào của cộng đồng người Việt” tại Ekaterinburg, (quehuong). Anh chị đã từng lao động nhọc nhằn,  tích cóp được chút vốn liếng, tưởng chừng số phận đã mỉm cười nhưng lại bị cướp sạch. Những tưởng cảnh khốn quẫn ấy sẽ dìm đắm con thuyền đời của gia đình bé nhỏ, nhưng không, anh chị không chỉ vượt lên tất cả mà còn tổ chức được một cuộc sống hạnh phúc, hơn thế hai con của anh chị đều đươc nuôi dạy chu đáo thành tài. Cháu Chu Ngọc Minh, con lớn của anh chị  đã tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh quốc. Còn con gái út của anh chị: Chu Dạ Thảo sinh 1995, hiện là học sinh của Trường PTTH (Gimnazia) số 2 - thành phố Ekaterinbur. Thảo không chỉ học giỏi các môn mà còn là một tài năng hội họa đã đạt nhiều giải thưởng cao. Thành tích học tập của hai cháu Minh – Thảo không phải ngẫu nhiên. Bố mẹ hai cháu – anh Vinh và chị Trực  đều là những trí thức, từng là sinh viên giỏi của hai khoa Sử và Văn tại Đại học Tổng hợp Hà Nội, được chọn sang Nga học tiếp Đại học tại Kadan, về nước anh đã từng công tác ở Viện Mác - Lê Hà Nội, chị từng giảng dạy ở Đại học Pháp Lý Hà Nội - (nay là Đại học Luật Hà Nội). 

Trần Vân Hạc
http://vannghenamdinh.com.vn/index.php/vi/news/Nghien-cuu-Phe-binh/Chuyen-xe-tinh-yeu-Tran-Van-Hac-2366/ 


1. TÔI VẼ PHỐ


 Thắp ngọn nến giữa đầy vơi cuộc sống
Bộn bề ơi non nớt một hồn thơ
Tháng năm lại cựa mình tỉnh giấc...
Viết gì đây, viết gì nhỉ?... bây giờ

Búp chồi, nhành hoa khát khao khoe sắc

Trên khẳng khiu cành ngủ suốt mùa đông
Bao sự sống tự vươn mình trỗi dậy
Xanh bình yên... vui hát khúc xuân về

Tôi ơi tôi trong khoảnh khắc đam mê

Tôi vẽ phố với tràn trề hứng khởi
Phố sắc màu, phố tầng cao nhà mới
Phố rộn ràng, rực rỡ, phố nên thơ

Nhưng tôi ơi tôi đâu có bất ngờ

Nhiều ngõ hẻm, phố không còn là phố
Những bức tường đã cũ càng, nham nhở
Trên lối đi, loang khắp những ổ gà

Cả cảnh đời thiếu đói sống không nhà

Bị che lấp bởi hào quang phố xá
Vẽ đi tôi hãy vẽ lên tất cả
Trang giấy này rỏ máu một con tim

Em về đâu mà mải miết kiếm tìm

Lẽ bình thường là em từng có mẹ
Sao đời này em đơn côi đến thế
Em còn không nơi chốn để đi về?

Có cụ bà nhìn cảnh quá não nề

Áo rách, mắt lòa, cụ lê chân bước
Đi xin ăn mọi phố phường ngõ ngách
Hỏi cuộc đời nương tựa ở nơi đâu?

Phố giàu sang... giờ phố hóa không màu!

Ekaterinburg 10.03.2013


2. VỀ YÊN TỬ


Hành hương về đất Phật
Hoan hỉ mỗi cung đường
Mặc núi cao chất ngất
Vẫn chân cứng đá mềm

Cùng muôn khách thập phương
Lòng thành con kính cẩn
Trong khói tỏa hơi sương
Chắp tay con lạy Phật

Giữa mây ngàn non nước
Con thắp sáng niềm tin
Rừng thiêng ơi núi biếc
Phật độ tâm sáng hơn

Chốn bồng lai tiên cảnh
Lặng lẽ và tịnh chay
Suối trong veo tâm khảm
Lòng nhẹ tựa mây bay

Ekaterinbuarg 23/08/2012



3. LÊN SAPA
( Khi chưa tới được Cổng trời*
Thì khó lòng nói được lời chia xa)
Mây nối trời với đất
Cheo leo những con đường
Thế rồng bay dang núi
Cổng Trời mờ hơi sương

Sapa đẹp lạ thường
Tây ba lô chật lối
Gùi lưng em gái nhỏ
Như lạc bước Âu phương

Nơi đâu trên trái đất
Có bốn mùa một ngày
Riêng Sapa có thật
Đất ơi, người đắm say!
Hà nội 06/08/2012
4. VIẾT CHO EM 

Vườn nhà em nở đầy hoa đầy nắng
Chợt ngại ngùng chẳng dám bước qua
Có còn trong em khoảng trời diệu vợi
Mối tình đầu tha thiết tuổi hoa ?

Bạn bè kể em giờ nền nã lắm
Dẫu xuân phai vẫn đằm thắm mặn nồng
Bạn bè kể em với chồng hạnh phúc
Một gia đình bao đôi lứa thầm mong

Nở nụ cười giấu nỗi buồn sâu thẳm
Mừng cho em mà sầu đắng cõi lòng
Đến nơi em mà như xa xa lắm
Sao rối bời vụng dại đôi chân!

Có không Khâu Vai* dù chỉ một lần
Thiếu nữ thục hiền gặp lại chàng công tử
Và phép nhiệm màu đưa ta về bến cũ
Một vòm trời...một mặt đất thần tiên!

Anh đã đi khắp mọi vùng miền
Đã từng gặp bao cô nàng mê đắm
Nhưng tìm đâu nét dịu dàng đằm thắm
Nhớ khôn nguôi ... em với một thời!

Ekaterinbuarg 14/05/2012
* Chợ tình mỗi năm họp 1 lần vào ngày
26/03 âm lịch ở xã Khau Vai, Mèo vạc, Hà giang


5. CẢM TÁC ĐÔNG


Gió như đàn ngựa lạc
Nháo nhác giữa đồng không
Tuyết phủ trắng cánh đồng
Lòng đất còn sự sống?
Ôi nước Nga mùa đông
Chỉ ngập tràn băng giá
Ngõ, đường, đồng, mọi ngả
Trắng, trắng đến mênh mông

Có điều thật lạ lùng
Biết bao nhiêu hạt giống
Vẫn tích sức nảy mầm
Ngay sau đông giá rét

Quá ư là khắc nghiệt
Sức sống vẫn trỗi lên
Chạnh nghĩ đến thân mình
Sao chùn chân gian khó?

Ekaterinburg 03.11.2012


6. NÓI VỀ TÓC BẠC

(Thân tặng những ai bắt đầu bạc tóc)

Cứ bảo rằng tóc sâu
Nhổ đi cho đỡ ngứa
Đố ai không buồn rầu
Khi tuổi già gõ cửa

Một thoáng buồn trong mắt
Một thoáng buồn qua môi
Cuộc đời còn vẫy gọi
Chỉ nên buồn thế thôi!

Ôi cuốn phim đời người
Hằn lên bao khó nhọc
Không lẽ nào mái tóc
Không nhuốm màu sương pha

Chỉ trẻ mãi không già
Bằng nét cười trìu mến
Bằng tấm lòng thân thiện
Giữa tình đời bao la…

Ekaterinburg 04/09/2012

7. LÁ TƯƠNG TƯ
Se se thời tiết giao mùa
Sắc lá ngâm đủ năng mưa để vàng

Đã bao lần tiết thu sang
Mà sao vẫn cứ ngỡ ngàng thu ơi

lá vàng rơi, là vàng rơi
Mênh mang dệt môt sắc trời mộng mơ

Dòng trong, mây trắng lững lờ
Bâng khuâng tình tự đôi bở lao xao

Ngâm ngùi thương lắm má đào
Vàng thu sóng sánh hanh hao dáng gầy

Mơ màng tay ấm bàn tay
Heo may dìu dặt lòng đầy tiếng thu

Lăng nghe dịu ngọt lời ru
Nhói lòng cánh lá tương tư thuở nào
Ekaterinburg 07/09/2013


8. VỀ VỚI CŨ XƯA


Tóc xanh giờ đã phai màu
NJiu1 thời gian để tặng nhau tấm lòng
Biển trời kia rộng mênh mông
Biết chăng nỗi nhớ cũng không có bờ

Ngược dòng về lại bến mơ
Tuổi xanh chưa có bao giờ xanh hơn!
Lũy tre cánh phượng chập chờn
Bờ ao ruộng lúa đường mòn thôn quê

Tíu ta tíu tít bạn bè
Đầu trần chân đất trưa hè nắng bêu
Nhẻm nhem đen lắm. Đáng yêu!
Hoe hoe bím tóc thả diều cùng nhau

Vầng trăng lấp ló ngọn cau
Đống rơm, đống rạ, xân sau trốn tìm
Chơi đùa cùng thót cả tim
Vì nơi ẩn náu. Xong phim! Lộ rồi!

Tuổi vui cứ thế mà vui
  Chuyện cơm áo chuyên hên xui biết gì
  Thế rồi kẻ ở người đi
  Thế rồi tiễn biệt chia ly.. một ngày !

Thế rồi như cánh chim bay
Nghìn trùng xa cách ai hay khó tìm
Cũ xưa còn mãi trong tim
Vẫn âm ỉ cháy ngày đêm. Cõi người!
Ekaterinburg 15/12/2014

9. CHIÊM BAO


Mơ về con đường cỏ
Thuở mọi thứ ... màu hồng
Thế là quên tất cả
Bao lận đận long đong

Lướt nhẹ dưới trăng trong
Chiếc thuyền tình trên cỏ
Bồng bềnh trong lặng im
Mây trắng bay theo gió

Đêm thung thăng bước nhỏ
Hương cỏ thơm nồng nàn
Bồi hồi ơi nhịp thở
Xao xuyến lời con tim

Thẳm sâu ánh mắt nhìn
Bầu trời đêm mờ tỏ
Trăng nghiêng bờ vai nhỏ
Tươi rói một niềm tin

Tiếng gì động ngoài hiên
Bỗng giật mình ú ớ
Ngơ ngác dòm cửa sổ
Giăng giăng một màn mưa.

Xưa, rất xa, rất xưa ...
Ekaterinburg 04. 03 .2015

10. CHỈ LÀ MƠ

Chuỗi cười trong giấc mơ hoa
Gặp người, trái đắng hóa ra ngọt lành

Quả xanh hóa chín đầu cành
Hắt hiu mưa, hóa nắng hanh hanh vàng

Ta thành đứa trẻ xốn xang
Bước chân sáo lại rộn ràng ngõ quê

Một thời trăng sáng bờ đê
Một thời áo trắng lối về cùng nhau

Dòng Thiên phái chảy về đâu
Mà nghe biêng biếc một màu biếc xanh

Trời ơi tỉnh giấc tròng trành
Thuyền ta vẫn vậy độc hành riêng ta

Xứ người lạc lõng thơ ca
Xứ người mờ mịt, quê xa mịt mờ!

Nắng có đợi, mưa có chờ
Bóng chim tăm cá...? ngẩn ngơ ra vào

Mơ cho nỗi nhớ ngọt ngào
Lại như lần nữa lọt vào mắt ai.

Ekaterinburg 07/08/2013

11. MẮC CẠN TƠ LÒNG
Lạy giời đừng trút trận mưa
Bớt chăng sầu muộn lối xưa anh về ?
Trách mình âm lịch nhà quê
Dại khờ lỗi hẹn câu thề xanh rêu
Bấc hao dầu cạn sao khêu
Ám trăng mây xám miền yêu xa vời
Buồn lòng say tỉnh buông xuôi
Một mình anh với núi đồi mình anh !
Quả xanh ừ vẫn quả xanh
Chát chua ừ thế cũng đành chát chua !
Men say uống cạn tứ mùa
Ảo mờ những tưởng ngày xưa đang còn
Tự tình anh lại lên non
Một đời câm lặng ru tròn giấc em !

Ekaterinbuarg 03.09.2014

12. XIN ĐỪNG GIẬN NHAU

Có một ngày chúng mình không hôn nhau
Chiếc đồng hồ cũng như ngừng chuyển động
Nhìn khu phố như nhìn vào khoảng trống
Mưa trắng trời mênh mông mênh mông

Đừng giận nhau như thế được không
Cho khu phố còn được là khu phố
Cho nụ hôn không còn gì cách trở
Cho ánh mắt em rực rỡ mặt trời hồng

Đừng giận nhau như thế được không
Đã thương yêu lòng đừng tắt lửa
Cả những khi ấm êm no đủ
Và cả khi nghèo khó, khốn cùng!

Đừng giận nhau như thế được không
Những lầm lỗi hãy rộng lòng tha thứ
Những vui buồn hãy cùng nhau chia sẻ
Sẽ vơi đi gánh nặng vượt đường dài

Đừng giận nhau như thế được không
Ở đời này ai chưa từng khờ dại
Nào nhắm mắt quên đi. Đừng nhắc lại
Ở bên ngoài phố xá, trắng mưa rơi...

Ekaterinburg 30/08/2011


13. VẪN ĐÂY VẦNG TRĂNG


Ngắm nhìn trăng mười bảy
Trăng tròn to nhường nào
Ôi vầng trăng Bắc cực
Mà gần gũi làm sao

Xa vài tầm tay với
Có vời vợi là bao
Chỉ ngang trong tầm mắt 
Trăng xưa lòng nao nao

Gửi hồn đến trời cao
Trăng mang giùm thương nhớ
Trong giấc mộng chiêm bao
Trăng quê cha đất tổ

Dù phương trời cách trở
Trăng vẫn sáng soi chung
Dù phương trời cách trở
Cũng không ngăn cách lòng

Tuyết gió ngập mùa đông
Không làm mờ trăng được
Phố đèn khuya sáng rực
Trăng vẫn thức bên trời

Dịu dàng Hằng Nga ơi
Đến quê tôi chị nhé 
Vui cùng bao đứa trẻ
Đợi phá cỗ bên thềm

Yên ả và dịu êm
Ánh vàng không biên giới
Thức cùng trăng hàng đêm 
Bao cuộc tình không tuổi

Để rồi chỉ thể nhớ
Để rồi không thể quên
Trăng lên người mãi ở
Thuở mối tình đầu tiên!

Ekaterinburg 08/02/2012


14. HỒN TUYẾT


Tháng ba đợt tuyết bất thường
Ban mai giăng kín phố phường trắng phau

Ba mươi năm mới lần đầu
Ngẩn ngơ đi giữa tinh cầu tuyết bay

Ngửa mặt ngửa đôi bàn tay
Vui đùa với tuyết như ngày hoa niên

Bốn bề, thế giới thần tiên
Lạc vào cổ tích của miền thùy dương

Cây đơm hoa tuyết ven đường
Đậu muôn cánh trắng nhẹ vương tơ lòng

Xuân về, se lạnh cuối đông
Ngỡ hồn tuyết đọng giữa lòng tinh khôi

Ekaterinburg 23/03/2012


15. VỌNG CỐ HƯƠNG

Xa biền biệt chẳng thể về một bận
Hỏi làm sao lại không tủi không buồn
Ai có hỏi đã sắp về chưa nhỉ
Nghẹn đắng lòng lệ chỉ muốn tuôn!

Ai ra đi chẳng nhớ về nguồn cội
Da diết hơn khi ở tận xứ người
Càng đau đáu hướng lòng về đất mẹ
Bởi đói nghèo cam phận sống tha phương

Oằn lưng làm, chút tiền công bèo bọt
Bao chi tiêu, dành dụm cũng khó lòng 
Dù không muốn, mọi ưu phiền vẫn đến
Tóc bạc rồi mà vẫn cứ long đong...

Lại cứ phải như người đời vẫn nói
Hết đêm tàn, ắt sẽ đến ngày mai 
Mắt còn sáng, chân tay còn làm việc
Bĩ cực rồi, tất có lúc thái lai!

Cũng có lúc muốn say sưa, bất chấp
Để quên đi những tủi cực u sầu
Nhưng không thể, sợ sa đà, quá trớn
Thì ngày về quê cũ hẳn còn lâu...

Ekaterinburg 15/10/2012


16. MAY MÀ CÒN CÒN CÓ CHIÊM BAO

May mà còn có chiêm bao
Mẹ tôi dẫu tận trời cao vẫn về
Mặc cho rét tái rét tê
Nắng như đổ lửa, tứ bề mưa mau
Mẹ về từ cánh đồng rau
Mẹ về từ chợ đằng sau ngôi chùa
Mẹ về sáng sớm ban trưa
Mẹ về dọn cả vườn xưa ngõ nhà
Lần đầu mẹ vẫy tôi ra
Là lần mẹ mất mới ba mươi ngày
Thương tôi mẹ nắm chặt tay
Còn vuốt tóc còn lo gầy xanh xao
Mẹ ơi vừa mới hôm nào
Mà nay đã trải biết bao nhiêu mùa
Đồng quê còn có nhiều cua?
Giấc mơ con thấy mẹ vừa nấu canh
Mẹ tôi vẫn vậy hiền lành
Vẫn hoa chanh nở vườn chanh quê nhà ./.
Ekaterinburg 27.11.2013


17. ĐỒNG HỒ NĂM MỚI

Chiếc đồng hồ ngự trị trái tim tôi
Bỗng quay ngược thời gian mà không hề báo trước
Sáng thức dậy thấy vui như bắt được
Lột xác mình thành mười tám đôi mươi!

Quyết chẳng soi gương để hoài niệm những nụ cười
Để trở thành bé thơ khi mùa xuân đang đến
Để được hân hoan trong những ngày đón Tết
Diện áo hoa mẹ sắm chạy quanh nhà!

Ekaterinburg 20.01.2014

18. LÀNG TÔI
(Thiếu thời sống giữa tình làng
Xứ người tôi khắc tên làng tim tôi! )
Làng tôi không có cổng làng
Làng tôi năm lối xênh xang ra vào
Quanh làng chẳng kín tường bao
Thoả thuê sóng lúa rì rào hồn quê
Nhớ làng lối cũ ta về
Cây đa, giếng nước, chiều hè vẫn đây
Ao làng tim tím bèo tây
Người làng chân chất thẳng ngay quê mùa
Ở ăn gìn giữ nếp xưa
Kính trên nhường dưới gửi thưa truyền đời
Thời gian vật đổi sao dời
Người làng kiếm sống nhiều nơi... xa làng
Có người phiêu bạt Hà Giang
Có người dầu dãi đào vàng mưu sinh

Người đi phía biển Quảng Ninh
Người vào Nam lập gia đình yên vui
Dù đi khắp bốn phương trời
Vẫn thương về một chiếc nôi- làng mình!
Dụm dành gửi chút nghĩa tình
Xây chùa, tôn tạo miếu đình tạ ơn
Tình làng nghĩa xóm keo sơn
Thảo thơm chẳng tính thiệt hơn với làng
Một thời nhà ngói khang trang
Nay làng tôi đã cao sang nhà tầng
Tưởng như không có thăng trầm
Bao phen làng chịu âm thầm thương đau
Ai hay tang tóc một màu
Cái ngày giỗ trận... nỗi đau của làng
Bữa cơm, bom dội kinh hoàng
Trưa hè năm ấy khăn tang trắng trời!
Đồng chiêm ngập lụt tả tơi
Cháo rau khoai sắn nuôi người thành danh
Bút nào kể hết ngọn ngành
Trong mơ vương vấn xanh xanh bóng làng
Quê người phố xá rộn ràng
Tim côi khắc khoải nhớ làng...đề thơ


19. CHUYỆN CHÚNG MÌNH


Đón dâu chỉ có mình anh
Xe đạp cọc cạch mà thành xe hoa
Anh đèo em đường thì xa
Rơm rạ sỏi đá ổ gà ngại chi

Yêu anh em chẳng quản gì
Theo anh em một mình đi lấy chồng
Họ nhà gái bên này sông
Nhà trai bên ấy đang trông đợi mình

Chuyến đò nên nghĩa nên tình
Chở mình năm ấy để mình thành đôi
Con sông bên lở bên bồi
Khi trong khi đục vẫn đời của sông

Đừng vì nghèo khó nản lòng
Đã chung dòng chảy thề cùng chung lo
Chịu thương, chịu khó trời cho
Nắng mưa chẳng quản cơm no, áo lành

Mỉm cười em ngưỡng vọng anh
Đón dâu như thể chúng mình, mấy ai!

Ekaterinburg 01/06/2011


20. YÊU QUÊ


Mưa quê ướt đẫm mắt người xa
Ngập vào lòng một mùa nước lớn

Ai hiểu nổi trong bao bay5n rộn
Đau đáu mỗi ngày hai tiếng Quê Hương!

Nói làm sao cho hết nỗi niềm thương
Cảnh nhớ  nhà dâng theo từng con nước

Một mình đơn côi đưa chân từng bước
Lá vàng rơi càng thêm nặng nỗi người!

Đã nhủ lòng thôi đừng khóc chỉ cười
Lại thương người anh như mình. Xa xứ!

Chuyện mới đầy vẫn neo vào mùa cũ
  Khi còn cha còn mẹ ấm thình thương

Khói lam chiều bở tre ruộng lúa
Nhớ rưng rưng trên mỗi nẻo đường

Bờ đê dã quỳ vẫn vàng như thuở ấy
Có vui bước các em mỗi sớm tời trường?

Xanh xanh hang thong đôi dòng mương soi bóng
Mãi mãi in sâu trong ký ức vấn vương

Bãi cỏ đàn trâu, ơi vó tép đời thường
Sao than thương và nao  lòng đến vậy

Nhớ quê ta yêu từng bờ lau bãi sậy
Mong ngày trở về nơi ấy mỗi phút giây!

Ekaterinburg 29.8.2014
Thơ Hà Thị Trực/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
Trần Vân Hạc đò đưa/ Vandanbnn giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét