NGUYỄN NGUYÊN BẢY
CHÉM GIÓ MUÔN MÀU, 3.
Phần IV, tiểu thuyết TÌNH BIỂN
In lần thứ nhất: NXB Tổng hợp Kiên Giang
20.150 uốn, khổ 13x19/ Số XB 028/ GPNT-SP Ngày 23.3.1987
Tái bản 1: NXB HNV 2017.
TÌNH BIỂN
tiểu thuyết NGUYỄN NGUYÊN BẢY
24. GẶP GỠ KHÔNG ĐỊNH TRƯỚC
Thực ra, nếu sớm hơn một chút thì Mạnh
đã rẽ vào đền thờ Cá Ông, anh muốn thắp một nén nhang cảm tạ. Nhưng trời đã tối
sệt, anh vội vã về nhà. Cô gái ấy chừng mười bảy, thân hình mới lớn, đầy đặn,
rắn chắc. Anh vừa đi vừa nhớ lại tất cả. Mắt anh đăm đắm nhìn xa vời những con
sóng, đột ngột mắt anh dừng lại vùng bãi nước lặng sóng. Trời ơi, tại sao lại
bơi vào vùng ấy. Có ao xoáy. Ý nghĩ chỉ kịp đến với anh trong tích tắc, anh lao
vút xuống khỏi chòi gác, mấy người đồng đội nghe tiếng anh cũng lao theo. Mắt
anh không rời người con gái, anh tin như thế, vì anh thấy mảng tóc đen của cô
nhô lên. Rồi hai bàn tay chới với. Rồi lặng trong làn sóng lặng của ao xoáy.
Anh mở hết tốc lực, sải mạnh tay về phía cô gái. Cá Ông Voi bổn phận của ngươi
là phải cứu trợ những người hoạn nạn trên biển. Tại sao ngươi lại bơi chậm chạp
đến thế. Ngươi nên nhớ rằng, nếu ngươi không cứu được người bị nạn mà chính mắt
ngươi đã trông thấy kia thì lưỡi đao của đôi cá trảm sẽ chẻ ngươi làm ba khúc.
Ngươi chẳng xứng đáng sống ở cõi đời này nữa. Ngươi đừng quên rằng chính ngươi
đã nguyện hứa là ngươi không bao giờ đầu hàng và chịu thua sóng biển. Bơi nhanh
lên nữa đi. Ngươi không nghe tiếng kêu cứu sao? Sự biếng nhác của ngươi, sự tồi
bại của ngươi chẳng bao giờ làm cho linh hồn ngươi thanh thản được đâu. Phải
cứu được cô ta, ngươi hiểu chứ, đó là mệnh lệnh của chính trái tim ngươi. Và
rút cuộc Cá Ông đã thổi vào anh sức mạnh thần linh và anh đã kịp nắm vào bàn
tay cô gái, trong khi, tay cô gái đã xụi xuống và nhiều ngụm nước đã cuốn vào
bụng cô. Anh ôm cô vào người, dơ cái đầu bất động của cô lên khỏi mặt nước,
quật lộn với con sông và đưa cô vào bờ. Đi kèm anh là hai người bạn trong đội
cứu nạn. Những người trên bãi tắm đổ xô lại phía anh. Anh bế cô gái trong tay
chạy rất nhanh trên bãi cát về phía trạm cấp cứu.
Đây là người thứ ba anh cứu thoát, kể
từ ngày anh được tuyển vào đội cứu nạn trên bãi tắm này.
Vì sao cô ta lại dại dột bơi vào vùng
có ao xoáy? Chẳng lẽ cô không thấy những lá cờ đen đã chỉ dẫn vuùg nước nguy
hiểm. Sự sa đà mơn trớn của sóng, hay vì nguyên do nào khác. Bao giờ Mạnh cũng
cố lý giải điều đó. Chúa biết tất cả. Con người sống ở trên thế gian này, chẳng
một ai muốn chết, cô gái kia suýt chết vì rủi, vì nạn, chớ lòng cô không bao
giờ nghĩ tới cái chết và càng chẳng khi nào cô tự đi tìm cái chết.
Anh nhà báo, mấy lần trước đã hỏi
mình, hôm nay cũng lập lại chính câu hỏi mà mình không thể trả lời: Anh cho
biết động cơ nào đã thúc đẩy anh cứu người?
Trời ơi, chẳng lẽ cứu người mà cũng có
động cơ? Trong thơ thứ nhất của Phao Lô gửi cho người Côrintô đã dạy:
“Dầu tôi không nói được các thứ tiếng loài
người và thiên sứ, nhưng không có tình thương yêu, thì tôi trở nên như đồng la
kêu lên hay chập chỏa vang tiếng. Dầu tôi có ân tứ nói tiên tri, biết đủ các lẽ
mầu nhiệm và mọi sự tri thức, dầu tôi có cả đức tin, đến nỗi dời núi được,
nhưng tôi không có tình thương yêu, thì tôi chẳng ra gì. Dầu tôi có đem cả của
cải của tôi mà chẩn tế, lại bỏ thân chịu đốt, song không có tình thương yêu,
thì điều đó chẳng có ích chi cho tôi”.
“Tình thương yêu hay kiên nhẫn và nhân
từ, tình thương yêu chẳng ganh ghét, tình thương yêu chẳng khoe mình, chẳng
lên mặt, chẳng ở phi lễ, chẳng tìm tư
lợi, chẳng nhạy giận, chẳng niệm ác, chẳng vui về sự bất nghĩa, nhưng vui vì lẽ
thật. Tình thương yêu bao dung mọi sự, tin mọi sự, hy vọng mọi sự, nhẫn nại mọi
sự”.
“Tình thương yêu chẳng hề hết, dầu ơn
trên nói tiên tri sẽ bãi, dầu các thứ tiếng sẽ dứt, dầu tri thức cũng sẽ thôi.
Vì chúng ta hiểu biết có chừng, nói tiên tri cũng có chừng, song lúc sự trọn
vẹn đến, thì sự chứng sẽ bị bỏ. Khi tôi còn là con trẻ, tôi nói như con trẻ,
tưởng như con trẻ, đoán như con trẻ, khi đã thành nhân, tôi bàn bỏ những việc
trẻ con. Bây giờ chúng ta xem mập mờ như trông vào gương, nhưng bây giờ mặt đối
mặt. Bây giờ tôi biết có chừng, nhưng bây giờ tôi sẽ thông biết cũng như Chúa
đã biết tôi vậy. Bây giờ còn lại ba điều này: Đức tin, hy vọng, tình thương yêu
mà điều lớn hơn là tình thương yêu” (Kinh Thánh Tân Ước – Trang 304).
Nếu tôi trả lời với anh nhà báo kia
vậy, thì tôi có phải là người vì ngoan đạo mà đem những lời của Chúa răn dậy ra
nói về trái tim mình không? – Mạnh tự hỏi mình, rồi anh lại tự trả lời, - Tôi đã
sống với những người cách mạng trong những tháng ngày học tập trong trại cải
tạo. Những người cách mạng đã nói những điều như Chúa nói và cái quan trọng là
họ cũng đã làm như thế. Bây giờ, tôi đang làm việc với những người cách mạng,
họ đã tin ở tấm lòng tôi.
Chúa sẽ không bắt lỗi con, vì con
biếng đi lễ nhà thờ. Con hiểu là Chúa ở trong lòng con, chớ không phải Chúa chỉ
có ở trong nhà thờ.
Mạnh vừa về tới cửa, thì đã thấy Đại
đang ngồi nơi hàng hiên.
-Tôi chờ cậu cả giờ đồng hồ rồi, đi đâu
về muộn vậy?
Mạnh không đáp lại câu hỏi của Đại.
Bởi anh không muốn kể cho bạn nghe anh vừa đi đâu về. Sau khi đưa cô gái vào
trạm cấp cứu ở bãi tắm, anh đã làm những động tác sơ cứu, nhưng cô gái vì uống
nhiều nước và cả vì sợ hãi, cứ xỉu đi. Anh đã đề nghị đưa cô vào bệnh viện, và
anh đích thân đưa cô tới đó, và chỉ ra về khi đã hoàn toàn yên tâm là cô gái đã
được cứu sống.
-Cậu tắm rửa và thay bộ quần áo đẹp
nhất rồi đi với tôi.
-Đi đâu vậy?
-Mình tạm thời bí mật với cậu, nhưng
tất nhiên là mình sẽ đưa cậu tới chỗ cậu muốn tới.
-Anh không nói rõ thì tôi từ chối. Bởi
tôi không muốn làm việc gì mà mình chưa biết rõ.
-Vậy thì cậu hãy nghe đây. Nàng mời tôi
và cậu tới nhà.
Mạnh lặng người. Thì ra điều phải tới
cuối cùng đã tới, nàng mời tôi tới nhà. Mạnh bàng hoàng trước tin đó, anh ngồi
xuống ghế và không tin vào tai mình nữa, có phải anh vừa nghe bạn mình nói điều
đó không?
-Chính mình cũng bất ngờ, cậu hiểu
không, một người phụ nữ, tất nhiên không phải là nàng, đã lần theo địa chỉ ghi
trên tấm danh thiếp mà tới tìm mình. Chị ta tự giới thiệu là người nhà của
nàng. Chị ta đã kể lại những biến động cõi lòng nàng, từ khi mình đem tới cho
nàng cái tin là cậu đã hiện diện ở Thành phố. Và cuối cùng chị ta yêu cầu mình
đi tìm cậu, và khẩn khoản mời bằng được hai đứa mình sẽ tới thăm nàng vào tối
nay. Câu chuyện chỉ có vậy thôi, cậu bằng lòng rồi chứ, thay quần áo đi ngay
đi, cần phải gặp nàng, dù sao cũng phải gặp nàng…
-Tôi..
-Sao vậy…
-Bởi cuộc hẹn này tôi không định trước.
Tôi nghĩ là nó sẽ khác hơn.
-Con khỉ, mình xin lỗi, cậu đồng bóng
vừa vừa chứ, lòng cậu lúc nào cũng tha thiết được gặp nàng, vậy mà khi sắp được
gặp thì lại đủng đỉnh, thôi lẹ lên mình chờ.
Mạnh vẫn ngồi bất động. Đại đã nói
đúng, mình chờ đợi phút giây gặp gỡ này từ lâu rồi. Nhưng bây giờ rõ ràng là
lòng mình đã nguội. Nàng ban ơn cho mình ư? Không thể như thế. Mình muốn giải
thoát nàng ra khỏi mộ huyệt, vậy mà nàng thì cao đạo như thể cứu giỗi mình.
Mình sẽ không đi đâu hết, như thế là đủ rồi, nàng đã gượng dậy được, cũng như cô gái mới thoát khỏi ao xoáy kia,
nàng sẽ không chết.
-Cậu định không đi thật à? – Đại đột
ngột đứng dậy, - Lúc nào cậu cũng xưng nơi miệng những lời răn dậy tốt đẹp của
Chúa nhưng khi cần phải làm một việc tốt đẹp thì cậu lại suy nghĩ.
-Tôi xin lỗi, - Mạnh bối rối, anh chờ
cho một lát, tôi sẽ đi. – Mạnh bước vào nhà trong, tới cửa phòng trong, anh
quay lại, - Anh Đại à, anh là một người bạn tốt, nhưng anh cũng sẽ tha lỗi cho
tôi, nếu như tới nhà nàng, mà như đi vào mộ huyệt thì khi đó tôi nhất định bỏ
về.
-Mình không phản đối điều đó.
Người đàn bà tới cơ quan Đại hồi trưa
đã đón hai người nơi cổng, với thái độ lịch sự và niềm nở. Và nàng, với bộ đồ
xoa vàng rực, nụ cười thật sáng, hơi ngượng ngịu, đón họ ở bậc thềm.
Cô gái ấy, khi Mạnh vừa choàng được
sải tay phải vào tay cô ấy, Mạnh kéo mạnh cổ lại phía mình trong khi những xoáy
nước cứ muốn lôi cổ ra và cuốn cổ đi. Mạnh nhô đầu nâng cổ khỏi mặt nước. Mạnh
không nghe cử động nhỏ toát ra từ người cô gái, cô mềm oặt, rũ như sợi bún. Thế
rồi trong gian phòng cấp cứu, Mạnh đã xoa bóp thân thể cô đến nóng bỏng hai tay
mà sự sống vẫn chưa nhú lên. Mãi rồi một luồng nước biển pha lẫn mùi thức ăn từ
miệng cổ đổ thốc tháo ra, Mạnh mới linh cảm thấy tiếng động rất nhẹ của trái
tim, và hơi thở đã lay động nơi lồng ngực. Cái lay động đó bất chợt Mạnh liên
tưởng tới nụ cười nở gượng trên môi nàng. Nụ cười ấy năm nàng mười bảy tuổi nó
sáng rực như một ban mai, nó làm rung động xúc cảm của Mạnh tới từng thớ thịt.
Nụ cười ấy tưởng như đã chết, bấy giờ đột nhiên sống lại, nó cũng như hơi thở
cô gái được cứu sống kia chỉ khẽ rung trên làn ngực, nhưng đó là sự sống, sự
hồi sinh.
Đại trong một tâm trạng so sánh khác.
Sự so sánh càng rõ nét, khi tất cả bước vào gian nhà khách. Mới hôm nào, Đại
cũng đã tới đây, cảm giác của người đi vào nhà tang. Tất cả đều u ám, ảm đạm.
Còn bây giờ, mặt người đàn bà và những bông hoa lay dơn hơi khó kiếm ở Vũng Tàu
được trưng rất nghệ thuật trong chiếc bình pha lê trắng muốt.
-Tôi muốn được thưa với bà…
Nàng khích lệ sự ngập ngừng, lúng túng
của Đại:
-Xin ông cứ dạy.
-Tôi xin phép được cáo lỗi bà vắng mặt
chừng mười lăm phút.
-Vì sao vậy, thưa ông?
-Xin cho tôi được bí mật, sau mười lăm
phút nhất định tôi sẽ trở lại.
Đại nói rồi, đứng dậy, bước nhanh ra
khỏi phòng khách nhà Thanh Thúy.
Thanh Thúy hơi sững sờ, quay lại hỏi
Mạnh:
-Có chuyện gì với ông ta vậy anh?
Mạnh cười:
-Tôi cũng chưa rõ. Nhưng ảnh là một
người bạn tốt, rất tốt, vì vậy sau mười lăm phút nữa chúng ta sẽ biết.
-Có nghĩa là ảnh nhất định trở lại?
-Vâng.
Thanh Thúy ngồi trở lại, đối diện
trước mặt Mạnh. Họ nhìn nhau, im lặng đến tận cùng.
Còn Đại, khép vội cánh cổng sắt nhà
Thanh Thúy, rảo bước về khách sạn. Tâm hồn anh như có con chim ca hót. Chỉ có
Như may ra mới hiểu được tâm trạng của mình lúc này. Nhưng tất nhiên là mình
chẳng kể lại cho cậu ta nghe câu chuyện này đâu. Mình dành nó riêng cho mình.
Cái ao xoáy hôm nào mình nói cho cậu ấy nghe. Thú thật lúc đó mình cảm thấy bi
quan quá, sau chiến tranh giữa cuộc đời này có bao nhiêu là ao xoáy. Mình đã
thấy hai cánh tay của Mạnh chới với trên biển. Cậu ta sinh ra để làm cái nghề
bơi lặn, vậy mà chính cậu ta đã đang kêu cứu trong cái ao xoáy cuộc đời. Cả bà
tư sản Thanh Thúy cũng vậy, hai bàn tay bà không với lên kêu cứu, mà bà tự
buông xuôi, cho sóng xô đẩy, vật vã, để tới một lúc nào đó bà không tự chống đỡ
được với sóng nước, thì chính sóng nước cuốn bả vào cõi chết. Con người
phải cứu giúp con người. Mình không nhân danh cách mạng, dù mình sinh ra đã có cách mạng, mình đi
theo cách mạng, mình lớn lên trong cách mạng, mình là một con người của cách
mạng, là cộng sản, là Việt Cộng. Nhưng tiếc thay chữ thiêng ấy hiện đang là
nỗi ám ảnh sợ hãi của hai con người xương thịt đang ngồi trước mặt, ngang một
tầm với với mình đây..Quên mọi nhân danh chữ nghĩa đi, chúng ta là đồng bào, là
anh em, là người với người, lẽ nào không thương yêu nhau, cứu giúp nhau lúc
thân xác hoan nạn, khi đức tin ruồng rẫy bỏ đi. Sống ở đời này mà không quan tâm lẫn nhau, không cứu giúp
lẫn nhau, thì cuộc sống sẽ cô đơn, độc ác biết chừng nào.
-Cô bán cho tôi chai rượu vang đỏ.
-Liên Xô hay Ba Lan?
-Gì cũng được, miễn là vang đỏ.
-Thứ này phụ nữ uống rất hạp.
-Vâng, tôi mừng sinh nhật một người bạn
gái.
Đại cầm chai rượu trong tay, đi như
bay trở lại nhà Thanh Thúy, tính ra cả đi và về không đến mười lăm phút.
Mạnh vừa trông thấy Đại nơi cửa, đã đứng
bật dậy, nhào tới, ôm chầm, gục đầu vào vai, ngực run lên. Một làn nước lành
lạnh thấm qua áo, đụng vào da thịt Đại. Thì ra Mạnh đã khóc. Đại không muốn kéo
dài không khí xúc động này, bởi chỉ cần thêm vài giây nữa thì cả Thanh Thúy
cũng sẽ khóc. Anh dơ chai rượu nói với Thanh Thúy.
-Xin bà cho phép. Vì cuộc gặp gỡ không
định trước nên chuẩn bị chưa được chu đáo.
-Ông Đại..
Thanh Thúy chỉ thốt được tên anh, cổ
đã nghẹn lại.
/ Mời đọc tiếp/ tt Tình Biển/
25. Tư Lịch/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét