NGUYỄN NGUYÊN BẢY
CHÉM GIÓ MUÔN MÀU, 3.
Phần IV, tiểu thuyết TÌNH BIỂN
In lần thứ nhất: NXB Tổng hợp Kiên Giang
20.150 uốn, khổ 13x19/ Số XB 028/ GPNT-SP Ngày 23.3.1987
Tái bản 1: NXB HNV 2017.
TÌNH BIỂN
tiểu thuyết NGUYỄN NGUYÊN BẢY
35. Quy luật
Tư Lịch được mời đi dự tiệc liên miên. Không chổ nào có thể từ chối
được. Tin tìm thấy dầu ngoài thềm lục địa đã làm cho cả thành phố náo nức.
Ngoài khơi tổ chức lễ đốt dầu, trong đất liền: mít tinh khắp các hội trường, khiêu
vũ khắp các sàn nhẩy khách sạn. Tiệc lớn khắp các cơ quan, còn tiệc nhỏ gia
đình nào cũng tổ chức.
Từ sáng tới giờ, Tư Lịch đã phải dự tới bốn bữa tiệc. Một tiệc ở
khách sạn Thanh Thúy, bà Thanh Thúy khẩn khoản mời anh, nhìn đôi mắt rưng rưng
của bà, Tư Lịch không cách chi từ chối.
Ông giám đốc ạ, bà Thanh Thúy tâm sự, khi tôi bắt đầu xây cất
khách sạn Thanh Thúy thì Mỹ cũng bắt đầu công việc tìm kiếm dầu. Những người
dân miền Nam này, đều hiểu rằng, nếu Mỹ tìm thấy dầu ngoài khơi Vũng Tàu, thì
thành phố biển này sẽ vượng phát. Tôi mơ mộng mình sẽ xây cất thật nhiều khách
sạn. Nhưng họ đã chẳng tìm thấy dầu.
Bây giờ chúng ta lại tìm thấy dầu, Tư Lịch tươi cười hỏi lại:
- Chẳng lẽ thành phố biển này không vượng phát?
- Cũng chính vì lẽ đó, tôi xin được cụng ly cảm ơn ông. Ông hay cách mạng cũng chỉ là một.
Cách mạng đã cứu những con người như tôi thoát khỏi chết chìm trong ao xoáy.
Thanh Thúy lặp lại cách nói của Mạnh, hôm ngay ảnh trực cả ngày ngoài đội cứu nạn
bờ biển. Tối nay, hai người sẽ cụng ly với nhau mừng cái mừng lớn lao, trọng đại
này.
Métđôten Kỷ kéo Tư Lịch tới bằng được tới bàn tiệc mà ông gọi là
“tiệc của những người lao động”. Quanh những dãy bàn dài là anh chị em làm bếp,
làm bàn, làm buồng, những gương mặt trẻ măng. Tất cả đồng loạt mừng Tư Lịch. Giọng
métđôten Kỷ lạc đi trong sung sướng:
- Tất cả chúng ta nâng ly mừng đồng chí giám đốc.
Những tiếng ly tách chạm vào nhau. Tiếng hò reo. Và metđôten Kỷ đã
khóc.
- Kìa ông Kỷ, sao ông lại khóc.
Métđôten Kỷ nói trong nước mắt:
- Ông giám đốc biết hoàn cảnh của tôi đó, các con, các cháu rồi
đây cũng biết hoàn cảnh của tôi… Sở dĩ tôi không đi theo các con tôi ra nước
ngoài, vì nếu ra
nước ngoài thì đời tôi làm gì có được cái sung sướng của ngày hôm nay. Tôi đã sống
trọn đời chỉ mong được thấy thành phố chôn nhau, cắt rốn của mình có ngày hôm
nay.
Tư Lịch thấy cay đuôi mắt. Mình cũng ao ước như ông ấy và mình đã
tọai nguyện.
Tư Lịch tới được nhà bà Cẩm Vân thì đã quá trưa. Thanh và My My vừa
trông thấy ông đã chạy ùa ra. Họ ôm chầm lấy ông mừng rỡ. Còn bà Cẩm Vân đang bận
công việc gì đó trong nhà, cũng bỏ việc chạy ra tận thềm tam cấp.
- Ông Tư, cả gia đình chúng tôi chờ ông.
Tư Lịch hiểu người đàn bà này, bả không phải dạng người đầu môi,
chót lưỡi, cái gì bà không thích, bà không làm, cái gì không muốn, bà không
nói. Sau cái đêm My My bỏ trốn, bà Cẩm Vân đã muốn đoạn tuyệt với con, nhất là
khi nghe tin Thanh và My My đã tổ chức lễ cưới. Tất nhiên đó là lễ cưới của hai
đứa bà nói với mọi người như vậy, còn với chức phận làm cha mẹ, bà không chấp
nhận. Bà đóng cửa không tiếp xúc với bên ngoài và cũng không nghe bất cứ tin gì
của My My. Cho tới một ngày kia, bà nhận được thư của Hồng Hoa gửi về. Hai lá,
một cho bà, và một cho My My như trước đây cô vẫn gửi vậy. Thư cho bà vẫn đầy
những lời lẽ đẹp đẽ, sung sướng. Còn thư gửi cho My My bà không cầm được tính
tò mò, và chưa bao giờ bà làm cái việc đọc trộm thư con gái, nhưng bà đã đọc.
“ My My ơi, thằng Tô Mát đã ném chị ra đường như ném trái cà chua
thối, khi nó phát hiện ra chị mắc bệnh… Em ơi, nếu như không vì má, vì em
thì chị đã chẳng còn thiết sống làm gì nữa. Chị định đi Canada để đoạn tuyệt với
cái thiên đường ma qủy mà qủy sứ ở đây cũng đã nhẵn mặt chị. Chúng chỉ chấp nhận
cho chị một lối thoát duy nhất là làm đồ chơi cho chúng…”
Bà Cẩm Vân đã khóc tầm tã trên bức thư ấy. Và bà đã vào phòng My
My lục tìm tất cả những thư của cô con gái lớn gửi về. Bà đã đọc tất cả. Sự
thật chua xót đã giáng xuống trái tim người mẹ một đòn quá nặng, khiến bà quỵ
xuống. Bà nằm bệnh liệt giường ba ngày liền. Tới ngày thứ tư bà mới cho
chị Hai đi tìm My My.
- Con đã có tội rất lớn với má là con đã không cho má biết những
gì con biết về chị con, bởi lòng má chỉ mong cho các con được nên người, sung
sướng và hạnh phúc.
Hai má con ôm nhau khóc.
Bà Cẩm Vân giật mình vì cái bà gọi là “lòng thương con mù quáng”. Bà tự sửa
sai, bằng cách cho gọi Thanh đến, chấp nhận cho hai người được tổ chức một đám
cưới trước hai họ và bạn bè. Hai sự kiện tiếp sau đó đã khiến lòng tin của bà với
cách mạng từ con số không, bổng trở thành một cái gì đó thật vững chắc. Thằng
Thanh dù sao cũng là một tri thức dưới chế độ cũ vậy mà người ta tín nhiệm cho
đi tham quan nước ngoài. Còn cách mạng, họ đã làm được cái việc mà bà không bao
giờ tin là họ có thể làm được. Họ đã tìm thấy dầu ngoài khơi.
- Xin ông giám đốc đừng chấp tôi, vì dù sao tôi cũng chỉ là đàn
bà.
Tư Lịch mỉm cười, tại sao bả lại giải thích sự chậm nhập cuộc của
mình với cách mạng bằng một lý do như vậy. Đàn bà hay đàn ông gì cũng vậy, vấn
đề là chúng tôi đã làm gì để những người như bà tin vào cách mạng.
Duy có bữa tiệc nhà Châu là hợp gu với Tư Lịch hơn cả. Cậu ta đã
đi xuống tận chợ Bà Rịa mua về một con cầy gần mười ký. Tiệc với món đặc sản thịt
cầy bao giờ cũng là một thú vị đáng ghi nhận.
Phải thừa nhận Châu làm món thịt cầu nào cũng ngon, nhưng do bị
bão hoài về tiệc nên Tư Lịch không nhận hết cái ngon của hương vị. Anh đành tìm
cảm giác ngon trên gương mặt của những người cùng dự tiệc.
Chỉ cần nghe Đại giải trình về cái “kỳ diệu” của các món ăn dân tộc
cũng đủ mê. Tư Lịch hiểu rằng, cái thằng Đại lém này chưa chắc đã biết
làm một món ăn nào cho ra hồn, nhưng nói về món ăn thì có vẻ thạo. Nó đang thao
thao về món thịt cầy Hàng Lược lại chuyển qua món cháo lòng tiết canh Trảng
Bàng, nó đặc biệt ca ngợi loại bánh tráng ăn với món lòng heo, theo nó thì bánh
tráng được nướng nhẹ, rồi phơi sương qua đêm, sương đêm đã làm cho tấm bánh
tráng đang từ ròn tươi trở nên mềm mà không ỉu, loại bách tráng này gói với các
thứ rau, gói với đồ lòng thì cứ gọi là không thể có món nào ngon hơn. Tư
Lịch bật cười về cách diễn tả của Đại. Nó ham mê du lịch, ham mê đến tận cùng,
đến hết mình. Nhớ món ăn ngon của mỗi vùng, mỗn miền thì cảnh vật và con
người của vùng đất đó, miền đất đó làm sao có thể quên được.
Bài ít nói hơn, chỉ nhìn Đại tủm tỉm cười. Tin tìm thấy dầu đối với
cụm khách sạn Hoa Phượng, đã được đánh mốc bằng đợt nghiệm thu phi lao trồng
trên bãi các đợt đầu. Anh chị em trồng cây gọi đùa đó là “hàng phi lao vỉa dầu”.
Đại khoe với Bài là đã ghi vào nhật ký của mình sự kiện trọng đại đó, cam đoan
là năm năm sau, khi dẫn khách du lịch đi dưới hàng phi lao này, anh sẽ kể tường
tận cho mọi người nghe, những hàng cây này đã sinh ra như thế nào. Nụ cười của
Bài như muốn nói: nếu chuyện này cậu cũng ghi vào nhật ký, thì cậu sẽ còn ghi rất
nhiều chuyện khác nữa, bởi, nhất định cụm khách sạn Hoa Phượng thời gian tới
còn nhiều cái khác lạ lắm. Đại ghi nhận nụ cười đó bằng cách tự thưởng cho mình
một miếng dồi thơm phức.
Châu và Như ngồi kế bên nhau, họ đều ít nói. Có lẽ vì bên cạnh mỗi
người đều hiện diện một người phụ nữ. Trầm rất tươi với tư thế của bà chủ nhà.
Còn Lan, một cái gì đó bẽn lẽn, rụt rè. Họ đã đi một đoạn xa trong quan hệ,
nhưng trước đám đông thì đóng vai trò đang tìm hiểu nhau.
Tư Lịch chợt nhớ tới Luận, cái thằng thợ hồ, mới được đề bạt đội
trưởng. Châu kẽ khàng báo với anh: Vợ nó có bầu, nó suốt ngày lẫn quẩn bên vợ.
Nó ao ước sinh gái, rồi sau đó sinh một đứa trai để hoàn thành nhiệm vụ “mỗi
gia đình chỉ nên có hai con”. Tất cả cùng bật cười trước lời thông báo dí dỏm của Châu. Tư Lịch cũng cười. Anh định
một ngày nào đó, sẽ tới thăm Luận và Na. Cần phải như vậy, chúng như cây non
đang lớn.
Tư Lịch về tới nhà thì trời đã chạng vạng tối. Chị Tư vẫn đang ngồi
chờ cơm anh. Mình đi, xấp nhỏ cũng vui bạn vui bè đi tứ tán, tội nghiệp ở nhà
chỉ có mình bả. Anh Tư bước lại gần chị, anh muốn nói một câu gì đó để chia vui
với chị, nhưng ngay cả câu nói đó anh cũng không thể nói, anh hiểu rằng
chẳng có câu nào xứng đáng với những gì chị dành cho anh trong suốt cuộc đời.
Anh ngồi xuống bên chị.
- Ông gặp anh Năm Lê chưa?
- Anh Năm mới vô?
Chị gật đầu:
- Ảnh mới điện thoại lại, tôi nói ông đi chưa về.
- Bà có nói ảnh tới chơi không?
- Ảnh nhận lời ăn cơm với tôi.
- Bà định đãi ảnh món gì vậy? – Tư Lịch vừa nói vừa nhắc chiếc lồng
bàn trước mặt. Món thịt gà luộc vàng ươm xếp vuông vắn trong hai chiếc đĩa,
trên đó là những lá chanh thái nhỏ. – Bà cừ quá, đây là món ăn mà anh Năm rất
thích, ảnh làm nghề du lịch suốt đời, ăn đủ thứ tiệc, nhưng hỏi món gì thích, vẫn
chỉ liệt kê cháo cá lóc và thịt gà lá chanh.
- Những điều ông nói với tôi tối hôm qua anh cũng sẽ nói với anh
Năm chứ?
- Phải vậy thôi bà ạ, lúc nãy khi trở về nhà, tôi thấy bà ngồi một
mình, chồng đi đàng chồng, các con đi đàng các con, tôi thấy nhất định phải làm
vậy.
- Tôi không phải là cái cớ để ông quyết định một việc lớn như thế
của ông đâu.
- Tôi phải có bổn phận chăm sóc bà.
Chị tư cười:
- Cảm ơn ông. Tôi có cần nói gì với anh Năm không?
- Khỏi cần bà ạ. Ảnh là người từng trải, mình nói ít, để ảnh hiểu
nhiều…
Chị Tư gật đầu. Chị nhớ lại. Sau khi ở giàn khoan về, ảnh có chuyện
gì đó, rất vui, bây giờ chị đã biết vì sao ảnh vui rồi. Ảnh hôn chị. Chị sững sờ
rồi lườm yêu ảnh. Đêm đó ảnh thức rất khuya, ngồi bên bàn hí hoáy viết. Ngày
hôm sau ảnh đi trọn ngày. Tối lại ngồi bên bàn, lại viết. Chị biết chắc là ảnh
ghi nhật ký. Điều đó xác thực, vì trưa hôm sau chị đã đọc những dòng viết đó
ngay trên bàn anh.
25-5. Như vậy là đã tìm thấy dầu bao công sức, mồ hôi, bao chờ đợi
của đồng bào, đồng chí. Mình bây giờ, những ngày tuổi già của mình lại được
chứng kiến sự kiện trọng đại này, thật đúng là một vinh quang quá sức, vinh
quan của những người có những đóng góp trong việc thăm dò dầu khí Việt Nam. Cuộc
đời mình như thế là toại nguyện. Hoàn toàn toại nguyện. Mình cần dũng cảm
trao lại sứ mệnh vinh quang này cho thế hệ con em.
“27-5. Mình có đồng tình với hành động của mình không? Trước đây,
khi cấp trên giao cho anh làm giám đốc, mình đã cản anh, vì mình lo sức khỏe của
anh, khả năng của anh không đương nổi nhiệm vụ nặng nề. Nhưng sau một thời
gian, chính mình lại bảo rằng không ai làm giám đốc công ty giỏi hơn anh.
Như vậy là thế nào hả mình? Có phải mình đã cảm thấy bằng lòng vì cái vinh quang làm vợ một “Ngài giám đốc”?
Anh không tin điều đó. Vì tâm hồn mình trong suốt như pha lê, chẳng khi nào
mình quan tâm tới danh lợi. Sự đời phải không mình. Không ai có thể cưỡng lại
được quy luật của tạo hóa. Con người ta có sinh, có vượng, thì nhất định có
lão, có bệnh, có tử. Nếu có phép thần tiên gì để cưỡng lại quy luật của tạo hóa
thì các vua chúa ngày xưa đã làm rồi. Quy luật tre già măng mọc. Đời nào mình cứ
là măng suốt đời phải không mình? Anh quyết định thế này mình ạ, anh xin nghỉ
hưu chế độ để các em, các cháu đứng thay vào chổ của mình. Mình cứ làm giám đốc
mãi mình sẽ thỏa mãn, sẽ bảo thủ, sẽ chây lười với suy nghĩ của chính mình, mọi
người chán mình còn mình thì cứ phải rông dài mọi chuyện để tự che giấu sự
chán của chính mình. Đến cái lúc chính mình tự chán mình thì… (trang viết bỏ lửng)”.
Tối hôm qua, chị đã đem chuyện này chủ động nói với ảnh.
- Ông đã viết đơn xin nghỉ chưa?
Anh quá sức ngạc nhiên, nhưng rồi anh hiểu tất cả, chính anh đã cố
tình để cuốn nhật kí nơi bàn, cốt để chị đọc.
- Bà không giận tôi chứ?
- Tại sao lại giận, chính ông đã nói rồi, mọi cái đều có quy luật,
có sinh, có tử, có trẻ phải có già, - Chị tủm tỉm cười, - Chỉ có một điều là
ông không tôn trọng kỷ luật.
- Điều gì?
Chị lại cười. Anh hỏi lại lần thứ hai, chị mới thủng thẳng đáp:
- Quy luật của người thành đạt là bỏ vợ già để lấy gái trẻ…
Anh cười phá lên. Họ trao đổi nghĩa tình qua ánh mắt mà tuổi tác
có làm cho sức nhìn bị yếu, nhưng sự lung linh vẫn cứ ngời ngời.
- Bà không phản đối quyết định của tôi chứ?
- Đã gọi bằng quy luật tôi có phản đối cũng chẳng được.
Năm Lê tới. Tư Lịch chạy vội ra. Họ ôm nhau không lời. Hai bờ vai
đều rung lên như là họ đang cùng nén tiếng khóc ở trong lòng. Cái đó đối
với họ cũng là quy luật, tận cùng của niềm vui chính là tiếng khóc.
Đôi bạn già ngồi nói lan man với nhau đủ mọi chuyện. Chị Tư tiếp
thịt gà vào chén Năm Lê gần muốn đầy. Năm Lê nhón lấy một điếu thuốc trước
mặt Tư Lịch, anh bật chiếc quẹt ga lóng ngóng. Anh khẽ rít hơi thuốc, lại ho sặc
sụa. Tư Lịch phì cười. Năm Lê để điếu thuốc xuống gạt tàn, cười khà khà khoan
khoái. Niềm vui làm họ thực sự trẻ lại. Nhưng về tuổi tác thì dù sao họ cũng đã
già. Họ không nói thẳng với nhau điều đó, nhưng họ biết rất rõ về nhau.
- Ông bà sẽ hổ trợ tôi chứ?
- Chuyện gì anh Năm?
- Tôi sẽ xin về hưu ở thành phố biển này. Nhưng cơ ngơi chưa có
gì, mà nghề nấu nước mắm và nuôi heo như hai ông bà tôi lại không rành.
- Ông khỏi lo, ông Tư kèm cặp anh chừng tháng là rành ngay à.
- Họ cùng cười. Ngoài kia biển vỗ sóng. Tiếng sóng còn nghe ngân
tiếng hát mừng vui của những người vừa tìm thấy dầu. Sự lao động phải được trả
lại bằng vinh quang, đó là quy luật. Những người cống hiến cả một thời trẻ
trung cho sự nghiệp, nay hưởng tuổi già mà lương tâm tự choàng hoa, lương tâm
không một chút ân hận và xấu hổ, đó cũng là một quy luật.
Chị Tư chạnh nghĩ điều đó, lòng nghe rưng rưng nước mắt. Chị hiểu
rằng mình đang hưởng một niềm vui trọn vẹn mà cuộc đời thật công bằng trao tặng
cho chị.
Vũng Tàu – Thành phố Hồ Chí Minh. 1986.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét