Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

THƠ BẠN THƠ, 7 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / Thơ Thy Nguyên


THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI 
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/  21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/  23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.


24. Thơ THY NGUYÊN


BẠN THÂN LẤY CHỒNG


Hôm nay bạn thân lấy chồng

Bạn lấy người yêu mình thuở trước

Nắng mùa đông so vai bước trượt

Đường về chia hai thơm thảo kín vòng tay.


Người yêu mình nhắn mình “đừng tới”

Dặn bạn mình “chớ mời cô ấy đến đây”

Ở một ngã ba đứng trước chỗ hẹn này

Hình như mình vui hình như mình khóc..

Nắng mùa đông cứ dày trên mắt
Cứ khâu đan cứ xé toạc ngày xưa
Bấy nhiêu xa mà mình đi như chạy
Chạy đến đâu không ai biết mình thừa.


TRÒ CHUYỆN VỚI CHỒNG CŨ

Người để lại cuối phố một sự ban ơn
Cho ta tơi tả nhặt mình về sau bão
Biết khóe môi con dẫm lên bóng ta vỡ vụn
Biết cách con dang tay cho ta số phần…

Ta và người làm lên con bằng máu tủy
Ta và người giăng ngoặc kép phận danh
Ta và người giậu chưa kịp đổ
Ta và người bìm đã vội leo.

Ta và người loay hoay giãy giụa
Ta và người gió cám dỗ nửa chừng
Ta cách người dấu môi son hằn vết
Người cẩu thả đón người ấy lối sau.

Nếu ta nói ta mang ơn kẻ sĩ
Là hình như ta dối trá trước con
Nhưng nếu mẹ cha cho ta một thân thể
Thì chính người dạy ta biết dại - khôn...

Bây giờ ngôi nhà người dăm khuông cửa
Ngôi nhà ta cũng hai cửa gió lùa
Ta và người nếu một lần chạm mặt
Cái sảnh tòa biết có kịp rưng rưng?

Ta và người đốt từng đêm bạc tóc
Trót xới cày máu tủy cõi tạm rồi
Ta và người... ta và người câm lặng
Thì cứ tin kiếp trước mắc nợ nhau...


BỐN NGƯỜI ĐI LẠC

Ông trời
để lạc bốn người đàn ông trong nhà tôi
Người thứ nhất
cha tôi
sinh hạ ba chị em
gói ghém chào tuổi thơ khi tôi hai tuổi.

Người thứ hai
một ngày
mang chị tôi về bên kia đồng cải
thắt chiếc dây gập gụi
chia mùa trong bến nẻo đời.

Người thứ ba
trong trí nhớ của tôi
hình tròn vo mộng mị
dỗi hờn với nắng
ảo giác với mưa
sấp ngửa cầu lũy thừa.

Người thứ tư
mang mùa xuân của mẹ
chạy dọc cánh đồng
vết chiều thành chim sẻ
nhặt hạt vãi chiêm
chất tội tháng giêng.

Ông trời đưa lạc mái nhà tôi
mẹ thành cha tôi
chị thành cha con chị
tôi thành cha của hai đứa trẻ...
Thế giới người đàn bà trong vì lân tinh nhỏ
ngẫm đợi chiều
lạc cả mùa yêu.

Thy Nguyên/ Trannhuong dọc chọn

/Mời đọc tiếp, thơ Minh Nguyệt/
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét