Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

THƠ BẠN THƠ, 7 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / Thơ Minh Nguyệt


THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯỢNG THỜI

/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20 Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22 Vũ Hoàng nam/  23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.


25. Thơ MINH NGUYỆT

QUÊ MẸ

Đã lâu rồi con vẫn chưa về
Quê mẹ xa có cánh diều biêng biếc
Bờ tre xanh chiếc cầu tre mấy nhịp
Đợi con về bông bí nở vàng chưa?

Tháng năm dài đời mẹ nắng mưa
Nên tóc sớm nhuộm mầu lau trắng
Quê nhà bao năm con xa vắng
Mắt mẹ buồn trông chiếc lá vàng rơi

Con đi xa biền biệt phương trời
Đêm nhớ mẹ nhớ canh gà xao xác
Con như cánh lục bình phiêu bạt
Mong một ngày trở lại quê xưa

Nhìn năng tươi nguyên roi rói cánh đồng xa
Lúa chín thơm mẹ phơi vàng sân trước
Sáo sậu về đâu cầu ao bến nước
Khói bếp chiều thơm vai áo mẹ tôi

Trắng cánh cò mang nỗi nhớ xa xôi
Chợt nghe thèm nước sông quê mẹ
Ngọt phù sa thắm tình xứ sở
Vời vợi lòng thương nhớ quá mẹ ơi!



CÓ MỘT MÙA THU

Có một mùa thu hoa cúc nở
Em xa màu nhớ tóc mây phai
Giọt nắng bâng khuâng vàng trăn trở
Bên sông hiu hắt bóng thu gầy

Lạc mất hương xưa đêm nhiều gió
Về chốn xa nào bỏ lại thu
Để cúc bên hiên chiều quên nở
Để lá vườn xanh nhớ một người

Em đi khuyết nửa vầng trăng lạnh
Khuyết nửa mùa thu, khuyết nửa đời
Ta về với một trời lận đận
Bến vắng gọi đò sông chơi vơi

Cúc đã vàng rồi ta nhớ em
Mùa thu lá úa rụng bên thềm
Ta vẫn nguyên màu thương nhớ cũ
Trót rớt xuân thì trong mắt em


CÁNH VÕNG NGÀY THƠ

Tôi lớn lên trong tiếng ru hời
Câu ca dao từ lòng nôi mẹ
Giấc ngủ thơm mùi hoa chanh nở
Trong vườn trưa cánh võng ầu ơ

Nào biết gì đâu ngày ấy tuổi thơ
Nỗi buồn mẹ giấu trong câu ca dao cũ
Vai áo bạc một đời lam lũ
Khói bếp chiều cay mắt mẹ tôi

Tôi ra đi bỏ lại tiếng ru hời
Để hiu hắt bến sông chiều mẹ đợi
Bên vườn xưa tháng ngày xa vời vợi
Mẹ đong đầy bao nỗi nhớ mong

Rồi hôm nay tôi về lại dòng sông
Tôi về lại cuối mùa hoa chanh nở
Ôi ! vườn cũ tiếng ru không còn nữa
Mẹ đâu rồi?
Tôi đứng giữa nhớ thương?!..

Tôi về đây trên bến nước chiều buồn
Con sông cũ vẫn bên bồi bên lở
Hoa chanh thơm ngát tình xứ sở
Tóc bạc rồi sao vẫn thấy mồ côi..

Thơ Minh Nguyệt/ Trúc Linh Lan đọc chọn


/ Mời đọc tiếp, thơ Nguyễn Hữu Nhân/
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét