THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.
37.
Thơ HOÀNG ANH TÂM
HẠNH PHÚC BÊN ĐỜI
cho Châu, Điện Biên.
Tôi về tìm núi bên thung
lũng
Núi vẫn vô tình núi đứng im
Em vẫn vô tình con mắt ướt
Giữa chiều đông muộn khói
mông mênh.
Tôi về tìm bóng mây qua núi
Núi vẫn vô tình núi lặng
câm
Em khuất sau nương trời sụp
tối
Tiếng khèn trong đục suối
âm vang.
Tôi về ôm cả đời thua thiệt
Nhìn núi đau lòng thương
xót em
Tình cuối muộn màng nhưng
ấm áp
Hạnh phúc đôi mình vun đắp
thêm.
Tôi về miền ngược run trong
rét
Rét cũng không làm lạnh
trái tim
Ấp ủ cùng em xua bóng tối
Nắng vàng trãi lụa đón hoa
Ban.
Tôi cám ơn tình em thắp
sáng
Đường trăng đất núi bóng
chung đôi
Hai mái đầu đêm chung một
gối
Hạnh phúc nồng nàn lệ ướt
môi...
RONG CHƠI VỚI ĐÁ
Tháng ngày rong chơi với đá
Rừng thu mây trắng lưng đèo
Chiều hoang tím màu lá cỏ
Em về đâu...để gió cô liêu.
Tháng ngày nuôi tình tuyệt
vọng
Châu về phố vắng mùa yêu
Bước chân âm thầm chốn cũ
Dấu mòn đá phủ rong rêu.
Ta em mỗi người mỗi ngả
Tóc thề xưa chắc hoa râm
Dấu chân chim hằn lên mắt
Thương người núi đá lặng
câm.
Thà im cho lòng chai sạn
Thở than chi xót xa buồn
Một đời rong chơi với đá
Gót chiều gõ nhịp cô đơn...
23/4/2016
HÀ NỘI ĐI QUA ĐỜI TÔI
mùa hạ bay qua đời tôi
giữa phố trưa vàng Hà Nội
đong đưa hoa đỏ mỉm cười.
em đứng trên cầu Thê Húc
Hồ Tây con sóng dậy lòng
díu dan chi tình đã mất!
thôi đành giã biệt Hồ Gươm
bờ trưa xanh màu cỏ biếc
sau lưng, em cháy nỗi buồn!
bây giờ xa rồi Hà Nội
về đâu đôi mắt ngút ngàn
trong nầy đêm nằm vẫy
gọi...
Hà Nội, 17/6/2015
Thơ Hoàng Minh Tâm/ Trúc
Linh Lan đọc chọn
/ Mời đọc tiếp, thơ Trần Tâm/
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét