Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

THƠ BẠN THƠ, 7 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / Thơ Nguyễn Ngọc Thúy


THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI 
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/
 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.



44. Thơ NGUYỄN NGỌC THÚY

TIẾNG ĐÀN BẦU

Ngày xưa mẹ bảo đàn bầu
đừng nghe con nhé để sầu về sau

ngây thơ…em hiểu gì đâu
đêm đêm lắng tiếng đàn bầu làm vui
dòng đời cứ thế mà trôi
thăng trầm khóc khóc
cười cười thế nhân

em yêu hoa huệ trắng ngần
yêu hoa sen ngát trong đầm tinh khôi
yêu lan gió đẩy mưa dồi
yêu hồng cao quí rạng ngời nguyên trinh
yêu sao hoa tím lục bình
xuôi theo con nước bồng bềnh trường giang
em yêu hoa cúc dịu dàng
thẹn thùng ngan ngát
thu vàng trăng mơ

và em …
yêu đắm lời thơ
yêu anh yêu cả đợi chờ xa xôi
yêu con chim hót bên trời
lạc bầy ngơ ngác làm rơi tiếng buồn

chiều nay mưa gió đoạn trường
có người dõi bóng mây suông rầu rầu

ôi lời mẹ bảo đàn bầu
đừng nghe con nhé để sầu về sau!


MẸ ƠI

Mẹ…là mẹ của chồng con
con là dâu, dẫu chưa tròn phận dâu

nhiều năm qua ngỡ hôm nào
một gian nhà nhỏ ra vào mà vui
dạy con, mẹ nhỏ nhẹ lời
lặng nghe mẹ nói, một trời yêu thương!

chúng con có lúc sai đường
nhìn vào mắt mẹ buồn buồn rưng
bao la lòng mẹ vô cùng
mấy xuân bên mẹ là xuân mấy mùa!

mẹ về ngoài ấy xa mờ
chúng con dầu chẳng hững hờ tình thâm
đời thường cơm áo gian truân
ít lần thăm mẹ xót thầm mẹ ơi!

quà về…mẹ nhận không vui
chúng con về…mẹ cười tươi cả ngày
tuổi cao, vóc hạc hao gầy
xuân xa mẹ
lại lần này lần sau

một chiều…con bỗng xanh xao
mẹ ơi gắng nhé
(tin đau xé lòng)
đâu đây dường có bão bùng
đâu đây dường có trùng trùng giăng mây

gió ơi xin chớ rung cây
mẹ ơi cố gượng…lần này là qua
con đây, đang cạnh mẹ mà
mẹ sao không dậy…con xa đã về!

Tang thương ôi phủ đất trời
xa xa chiếc lá buồn rơi cuối mùa…

Thơ Nguyễn Ngọc Thúy/ Trúc Linh Lan đọc chọn

/ Mời đọc tiếp, thơ Ngọc Tình/
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét