THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.
36. Thơ TRẦN MINH TẠO
DÒNG SÔNG CHẢY QUA PHÍA SAU MÀN HÌNH COMPUTER
mỗi sáng mở mail
gặp một dòng sông lặng lẽ mênh mông chảy qua trước mắt
ngắm hoài
không biết nó đang cất giấu điều gì bên dưới làn nước biếc xanh ngọt ngào đắm
đuối kia
rồi sờ sợ
vì nhận ra đáy sông sâu quá
cùng nhận ra những âm thanh thầm thì bên tai không phải là tiếng sóng
chỉ là những vọng âm từ hố thẳm trái tim mình
em gái ơi!
đừng nghịch ngợm lấy que củi đầy lửa than khêu vào cột rơm khô
anh sợ mình sẽ cháy mất !
ôi những dòng sông hằng ngày chảy đều qua trước mặt
anh cuộn áng mây trời tự chằng níu lấy lòng mình vào vạt nắng phía xa xa...
16/8/2011
NỖI NHỚ KHÔNG MÙA
nhặt vết nhăn nhàu còn vương trên gối trắng hoa lau
căng sợi tóc hai đầu vào nỗi nhớ
mắc lên hồn anh có con tim rơm khô đang bắt lửa cháy reo nồng nàn nhịp thở
đôi mắt em hóa thành thượng uyển mặt trời rải xuống nắng yêu thương
gom ngọc ngà thịt da còn vấn vít hương hoa chăn nệm gối giường
đem giấu kín vào mây trời lơ đễnh mắt
dìm hết vầng trăng vào bầu ngực tròn căng vòng tay mềm khép chặc
neo mãi hồn anh giữa thăm thẳm dòng sông tóc xõa thon dài
nằm thả cánh diều vào đôi mắt em úa tròn một áng mây bay
làm gã tiều phu ngã lưng lên nền môi em phơi ngửa hồn râm mát
uống hết vạt nắng hoàng hôn vào hố thẳm lòng anh đá sờn tóc bạc
nghe thiên thu rót lại tiếng chim rừng
có chiếc lá rơi từ đâu đó bước ngập ngừng
dõi mắt ra xa bên thềm rêu ngóng đợi
đếm và đếm từng trái yêu đương chùm chùm thòng tay trĩu oằn vừa chín tới
nỗi nhớ không mùa chờ rụng chết ở trên cao
26/8/2011
VẠT NẮNG QUÁI ĐANG VƠI
rơi vào lòng anh cơn gió thoảng qua phòng
gió bay đi còn em thì ở lại
hết say đắm dại khờ tới nồng nàn ngu ngơ mãi
người khóc thật thà kẻ ngấn lệ rưng rưng
từng lớp sóng nhớ thương chồm vỗ mãi không ngừng
bãi vắng / xuồng khuya / đời mòn
dốc lỡ
neo ngẩn ngơ vào nụ cười em ngày đầu gặp gỡ
ôm lấy mắt em nhìn lội mãi giữa bão giông
sáng cuối tuần ngồi với dòng sông
cỏ đôi bờ nở mấy chùm hoa tím
em bỏ anh một mình giữa ngọc ngà kỷ niệm
nhặt từng phiến cô đơn chẳng biết ném nơi nào
có con bướm buồn hết thấp lại bay cao
đậu xuống ngực em xõa quanh vòm tóc rối
hương da thịt cứ hồn nhiên thú tội
em sợ tội thiệt tình nên bỏ trốn khỏi chính em
gói bao vui buồn ngày cũ mở ra xem
chiều đóng kín đôi tay tròn quấn quýt
màu yêu đương trĩu từng chùm trẻ nít
anh buộc níu cuối trời vạt nắng quái đang vơi
22/11/2011
Thơ Trần Minh Tạo/ Trúc Linh Lan đọc chọn
/ Mời đọc tiếp, thơ Hoàng Anh Tâm/
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỞI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét