Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

THƠ BẠN THƠ, 7 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / Thơ Trần Trung


THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI 
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.


Thơ 
TRẦN TRUNG 

CHÙM THƠ ÂN TÌNH


1. ÂN TÌNH 
Giữa cơn lốc sục sôi của thời này
Chợt khoảnh khắc lành-dịu con gió ngát
Ân tình thảo thơm
vơi đầy khôn cạn
Nghe tự lòng...
Hữu xạ ắt lên hương.

2.
 SÀI GÒN MÙA MƯA
Sài Gòn mềm nắng...
sau mưa.
Đèn lên phường phố
cũng vừa sang đêm.
Muốn hôn cho đã...môi mềm,
Sài Thành nhung nhớ
bõ miền lãng du.

3. ĐIỆP KHÚC VÀNG MƯỜI
Điệp-Khúc-Vàng-Mười
Thơ là từ đêm...
khao khát đợi ngày.
Là nguồn sáng trào từ trái tim thắt.
Thơ là còn,
sau những gì ngỡ mất
Là Điệp-khúc-Vàng-Mười của Tình-Thương!

4. KIẾP LÁ
Có một sớm chợt nhìn
lá rụng...
Chạnh lòng cho kiếp lá mong manh.
Đến Đại-Thụ
cũng về với đất
Thì cứ rung ngân kiếp lá
Hồn-Mình.

5. TẮM SEN
Ni Cô đi hái sen Chùa
Miên man hồ nước
chẳng ngờ
rớt tay...
Phật-Đài tận chín tầng mây
Có hay Em-Gái Chùa này
Tắm-Sen !?

6. CÕI NÀY
Thanh thanh cái nắng
lên xanh
Nâng tình dìu dặt...
ngỡ Mình là mây.
Quên đi!
Ngột ngạt của ngày
Tìm thanh thản với Cõi-Này
Lòng-Nhân.

Hà Nội, 2014.

Thơ Trần Trung/ Tác giả gửi bài
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét