THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trầm Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.
Thơ NGUYỄN THANH TUYÊN
ĐỪNG ĐỂ VÀNG RƠI !
Khao khát sống như ngày mai không còn nữa
Mọi dở dang hoàn tất gấp trao đời
Phút cuối cùng sao được thảnh thơi? Mồ hôi phải chảy!
Quên khuấy bệnh tình, rượu không nhấm cũng say
Nợ lần nhất chữ TÌNH chưa hoàn hảo
Những bong tróc thời gian chưa bả trát chu toàn
Chỗ rò rỉ, mọt núp kêu tí tách
Chậu hoa vun trồng đang ngậm nụ mê man
Khi sự sống tính bằng giờ, bằng phút
Kim ngược chiều xoay, tiếc hao phí ở đời
Thèm những nụ cười và đôi mắt đẹp
Hơn ngàn lần những giọt lệ sắp rơi
Mai tay trắng nhẹ tênh theo khói lả
Nuối những ngày qua ít san sẻ cho đời
Thời gian đuổi, vội vàng lời sám hối
Ngoái dặn mọi người: "Đừng để vàng rơi !"
Giờ tất bật với nợ nần rất thật
Eo hẹp sức tàn, tích tắc chẳng dừng trôi..!
Thơ Nguyễn Thanh Tuyên/ Tác giả gửi bài
Thơ NGUYỄN TUYỂN
KHÁT
Đông về
phía không anh
con đường xưa bỗng dài thêm nỗi nhớ.
Cây bàng nhà ai
mồ côi
đỏ lá
bỗng muốn quay về
hoá kiếp những mầm xanh.
Những hốc cây
gió luồn
rạn đau vết cắt
nghe vọng âm chừng như da diết.
Cỏ biếc trở mình
ngả nghiêng nỗi nhớ
vàng úa bên miền tương tư.
Em khát anh
ngóng nhìn trời
lem nhem qua ô cửa nhỏ _rong rêu.
Mơ về ngày tháng xa xưa...
KHÚC RU BUỒN MÙA TRÔI
Heo may đến, tháng mười về ngang lối
vàng úa bên miền tương tư.
Em khát anh
ngóng nhìn trời
lem nhem qua ô cửa nhỏ _rong rêu.
Mơ về ngày tháng xa xưa...
KHÚC RU BUỒN MÙA TRÔI
Heo may đến, tháng mười về ngang lối
Phố buồn tênh, ngơ ngẩn một người chờ
Chông chênh chiều, sợi nhớ chợt lên men
Bỗng thèm khát vòng tay quen một thuở...
Tháng mười về tôi viết vội vần thơ
Gửi bâng quơ ai qua vùng kỷ niệm
Gió thì thầm miên ru vào miền nhớ
Đã nói gì? Người thổn thức thâu đêm...
Tháng mười về với chút nhớ dịu êm
Phố vắng em mảnh trăng gầy khuyết nửa
Cố nhân hỡi ! nhớ chiều nao mưa đổ
Nay người về còn lưu dấu chân xưa...?
Tháng mười về với chút nắng lưa thưa
Mùa trôi xa hương tình xưa có cũ ?
Sao vạt nắng chiều nay chênh chao lạ
Tháng mười về tôi viết vội vần thơ
Gửi bâng quơ ai qua vùng kỷ niệm
Gió thì thầm miên ru vào miền nhớ
Đã nói gì? Người thổn thức thâu đêm...
Tháng mười về với chút nhớ dịu êm
Phố vắng em mảnh trăng gầy khuyết nửa
Cố nhân hỡi ! nhớ chiều nao mưa đổ
Nay người về còn lưu dấu chân xưa...?
Tháng mười về với chút nắng lưa thưa
Mùa trôi xa hương tình xưa có cũ ?
Sao vạt nắng chiều nay chênh chao lạ
Tôi thoáng buồn nghe một
khúc hát ru...
THU KHƠI NIỀM NHỚ
Chiều ngồi trên phố lạ
Nghe mùa về đơn côi
Bên ly cà phê vắng
Nghe giọt sầu vỡ đôi...
Thu về khơi niềm nhớ
Chiều tím cuộn vào mây
Phố đìu hiu ngơ ngác
Trăng chênh vênh hao gầy...
Nhớ thu nào thuở trước
Giao mùa tay đan tay
Xênh xang trên phố huyện
Kiệt cùng ta mê say...
Ta bây giờ xa ngái
Em lạc về nơi đâu ?
Chiếc lá vàng úa rụng
Nghe nỗi đau bạc màu...
Chiều ngồi trên phố lạ
Nghe mùa về phiêu diêu
Bên cà phê quán vắng
Giọt nắng chiều hoá rêu...
KHÚC VỌNG XƯA
Đêm nằm trên phố lạ
Bâng khuâng nhớ quê nhà
Nhớ cái mùi rơm rạ
Ngai ngái hương đồng xa...
Nhớ gạo lúa tháng ba
Còn thơm mùi nhựa mới
Thương cánh cò chấp chới
Bạc trắng chiều mênh mông...
Nhớ tiếng khua gàu sòng
Vọng vào đêm khô nẻ
Thương bóng Người lặng lẽ
Múc trăng tưới lên đồng...
Nhớ một tối mùa đông
Chị cùng tôi sánh bước
Thương con đường rét mướt
Tay đan tay... rụt rè...
Cuộc đời ôi dâu bể
Trăm năm một kiếp người
Tôi một đời lữ thứ
Chị theo chồng xứ xa...
Đêm nằm trên phố lạ
Bâng khuâng nhớ quê nhà
Bên hiên xào xạc lá
Mắt lệ nhoà... quê xưa...
Thơ Nguyễn Tuyển/ Tác giả gửi bài
/ Mời đọc tiếp, thơ Nguyễn Ngọc Tuyết
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
THU KHƠI NIỀM NHỚ
Chiều ngồi trên phố lạ
Nghe mùa về đơn côi
Bên ly cà phê vắng
Nghe giọt sầu vỡ đôi...
Thu về khơi niềm nhớ
Chiều tím cuộn vào mây
Phố đìu hiu ngơ ngác
Trăng chênh vênh hao gầy...
Nhớ thu nào thuở trước
Giao mùa tay đan tay
Xênh xang trên phố huyện
Kiệt cùng ta mê say...
Ta bây giờ xa ngái
Em lạc về nơi đâu ?
Chiếc lá vàng úa rụng
Nghe nỗi đau bạc màu...
Chiều ngồi trên phố lạ
Nghe mùa về phiêu diêu
Bên cà phê quán vắng
Giọt nắng chiều hoá rêu...
KHÚC VỌNG XƯA
Đêm nằm trên phố lạ
Bâng khuâng nhớ quê nhà
Nhớ cái mùi rơm rạ
Ngai ngái hương đồng xa...
Nhớ gạo lúa tháng ba
Còn thơm mùi nhựa mới
Thương cánh cò chấp chới
Bạc trắng chiều mênh mông...
Nhớ tiếng khua gàu sòng
Vọng vào đêm khô nẻ
Thương bóng Người lặng lẽ
Múc trăng tưới lên đồng...
Nhớ một tối mùa đông
Chị cùng tôi sánh bước
Thương con đường rét mướt
Tay đan tay... rụt rè...
Cuộc đời ôi dâu bể
Trăm năm một kiếp người
Tôi một đời lữ thứ
Chị theo chồng xứ xa...
Đêm nằm trên phố lạ
Bâng khuâng nhớ quê nhà
Bên hiên xào xạc lá
Mắt lệ nhoà... quê xưa...
Thơ Nguyễn Tuyển/ Tác giả gửi bài
/ Mời đọc tiếp, thơ Nguyễn Ngọc Tuyết
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét