Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

THƠ BẠN THƠ, 7 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / Thơ Trần Nhã My


THƠ BẠN THƠ, 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI 

/40 tác giả xếp theo ABC/

1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.



21. Thơ TRẦN NHÃ MY 

NHỮNG MẢNH VỠ KHÔNG LỜI

Dùng dây xích lời nói cùng những biện hộ dạn dày phong sương
xiềng suy nghĩ của em non nớt, yếu đuối, mỏng tang
anh không quên bấm khóa
xoảng một âm thanh tàn nhẫn, giật mình anh nhìn xa xôi
quẳng chìa khóa vào chỗ không thật nhất tự bao đời
em cũng không nửa lời

Anh rã rời
anh mệt mỏi biết chắc chắn rằng em không có chìa vạn năng
tự tay anh đấm phụp
vỡ vụn
những mảnh vỡ em mang ghép thành lăn tăn ý nghĩ
lụn vụn những xúc phạm suy tưởng, chảy máu
thảng thốt u mê một tiếng kêu

Tiêu tan xiềng xích
tiêu tan chìa khóa
trong nắng chiếu còn lại sợi đen sợi bạc sợi ngắn sợi dài
đan xen
đan xen


CUNG ĐÀN HOANG

Trên bãi đêm vỗ sóng ấm ầm
anh ôm đàn hát em nghe
bài hát em thích nhất
ghềnh đá cũng vỗ tay
cùng hạnh phúc dâng trào

Em ước ao
mình có thể hát cho tiếng đàn thêm bay cao

cho biển đêm nhìn thấy

chúng mình yêu nhau
Anh bảo không sao
anh sẽ hát cho em nghe hết cả đời này


Có biết đâu mỗi lần anh ôm đàn ngồi hát

em rộn vui hòa lẫn nỗi buồn giấu chặt

trong từng giai điệu quen

cũng không ít lần anh khen
em rất biết nghe dù em không biết hát
anh thật lòng hay an ủi để làm vui
em cũng giận mình tại sao không biết hát

Để bây giờ trên bậc đá ngày xưa
anh cùng ai hát lời ân ái
em ủ buồn tê tái
nghe từng quá khứ lên cơn đau
bài hát cũ anh hát cho người mới

Phím đàn hoang trong anh rồi sẽ mỏi
em vẫn chờ anh về gảy lại khúc xưa
anh có về không khi đã biết
em chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe chứ không biết hát bao giờ…


CHO NGÀY XA

Em sợ lắm một ngày tỉnh giấc
gom mây trắng, mây hồng anh đi mất
xung quanh mình chỉ còn nỗi trống huơ

Anh đi rồi
để nắng, để gió lại miền em

Em sợ lắm
nên dặn anh nhiều lắm
nói em nghe những điều anh dự tính
em thật thà chẳng đoán được gì đâu

Em sợ lắm
một mình em mưa nắng
không có anh, không còn gì tất cả
mưa sũng buồn
nắng cũng rực đỏ nỗi khổ sở trong em

Cho em biết khi nào anh đi khỏi
|em sẽ chuẩn bị cho mình một chịu đựng mông lung

Mong phương mới anh còn…
một chút xót, một chút gì cũ kỹ
một chút nghĩ

Thì anh ơi, xin anh đừng tiếc
một cái với tay
đẩy mây về che bớt nắng cho em…

Thơ Trần Nhã My/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


/ Mời đọc tiếp: thơ Trần Nhã My/

THƠ BẠN THƠ 7

THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét