THƠ BẠN THƠ, 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.
17. Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
VÓ NGỰA ĐÊM Ở ĐỨC HÒA
(Ngựa ô anh thắng kiệu vàng
Anh tra khớp bạc đưa nàng về dinh)
Đức Hoà đêm vỡ bung ra
Đâu mảnh trăng già thắc thỏm
Đâu chiếc ghi - ta phím lõm
Miên man tấu khúc đường dài
Đâu đây móng gõ gió bay
Lốc cốc nhịp dồn bụi cuốn
Ngựa ô dầu anh khớp muộn
Dinh xưa em có muốn về
Rượu tình ai chuốc say mê
Đắm đuối hồn câu lý cũ
Đâu chỉ đẫm mình quá khứ
Anh cùng thực tại ngửa nghiêng
Nửa đời hơn mới gặp em
Chợt hiểu đâu là hạnh phúc
Trăng khuyết nửa vầng hư thực
Đường xa gió cuốn bụi bay
Ngựa ô anh khớp đêm nay
U ẩn tình riêng chất chứa...
Hoà Khánh lập loè vó ngựa
Chập chờn ảo giác nửa khuya
Dinh xưa anh rước em về...
Hoà Khánh Đông 2-1990
VẾT THƯƠNG MÙA CŨ
Cũng đành để gió cuốn trôi,
Chỉ còn phảng phất chút mùi hoàng lan.
Ngỏ rêu xưa lá rụng vàng,
Ta ngồi đợi giữa mênh mang biển tình.
Cũng đành để gió cuốn nhanh,
Khép đôi tà lụa mỏng manh buổi nào
Bên vườn đứng đợi chiêm bao,
Trái tương tư đã héo rũ màu từ ly.
Cũng đành để gió cuốn đi,
Mười năm tình mộng còn gì nữa đâu!
Bến xưa tre trúc bạc đầu,
Chia cùng ai chút biển dâu lòng người.
Cũng đành để gió cuốn thôi,
Tình là sợi khói giữa trời đục trong.
Còn đâu một thoáng hương nồng,
Lòng dưng không bỗng mênh mông như là…
Cũng đành để gió cuốn xa,
Tình ơi một thuở đậm đà còn đâu.
Vuốt sao phẳng được nếp nhàu,
Vết thương mùa cũ còn lâu mới lành.
HUYỀN DIỆU
Tranh loã thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.
Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Bữa đó mùa xuân mới cởi quần.
Một góc Sài gòn hoá cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên trời gặp được em.
Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.
Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ oà.
Thơ Trần Ngọc Hưởng/ Trúc Linh Lan đọc chọn
/ Mời đọc tiếp, thơ Vũ Thạch Long
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
Đức Hoà đêm vỡ bung ra
Đâu mảnh trăng già thắc thỏm
Đâu chiếc ghi - ta phím lõm
Miên man tấu khúc đường dài
Đâu đây móng gõ gió bay
Lốc cốc nhịp dồn bụi cuốn
Ngựa ô dầu anh khớp muộn
Dinh xưa em có muốn về
Rượu tình ai chuốc say mê
Đắm đuối hồn câu lý cũ
Đâu chỉ đẫm mình quá khứ
Anh cùng thực tại ngửa nghiêng
Nửa đời hơn mới gặp em
Chợt hiểu đâu là hạnh phúc
Trăng khuyết nửa vầng hư thực
Đường xa gió cuốn bụi bay
Ngựa ô anh khớp đêm nay
U ẩn tình riêng chất chứa...
Hoà Khánh lập loè vó ngựa
Chập chờn ảo giác nửa khuya
Dinh xưa anh rước em về...
Hoà Khánh Đông 2-1990
VẾT THƯƠNG MÙA CŨ
Cũng đành để gió cuốn trôi,
Chỉ còn phảng phất chút mùi hoàng lan.
Ngỏ rêu xưa lá rụng vàng,
Ta ngồi đợi giữa mênh mang biển tình.
Cũng đành để gió cuốn nhanh,
Khép đôi tà lụa mỏng manh buổi nào
Bên vườn đứng đợi chiêm bao,
Trái tương tư đã héo rũ màu từ ly.
Cũng đành để gió cuốn đi,
Mười năm tình mộng còn gì nữa đâu!
Bến xưa tre trúc bạc đầu,
Chia cùng ai chút biển dâu lòng người.
Cũng đành để gió cuốn thôi,
Tình là sợi khói giữa trời đục trong.
Còn đâu một thoáng hương nồng,
Lòng dưng không bỗng mênh mông như là…
Cũng đành để gió cuốn xa,
Tình ơi một thuở đậm đà còn đâu.
Vuốt sao phẳng được nếp nhàu,
Vết thương mùa cũ còn lâu mới lành.
HUYỀN DIỆU
Tranh loã thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.
Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Bữa đó mùa xuân mới cởi quần.
Một góc Sài gòn hoá cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên trời gặp được em.
Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.
Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ oà.
Thơ Trần Ngọc Hưởng/ Trúc Linh Lan đọc chọn
/ Mời đọc tiếp, thơ Vũ Thạch Long
THƠ BẠN THƠ 7
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét