Thứ Năm, 8 tháng 2, 2018

KINH THANH CỔ TÍCH. thơ NGUYỄNNGUYÊNBẢY Thơ. Mười bốn khúc / 46-49/ MÙA TỨ QUÍ



KINH THANH CỔ TÍCH. thơ

NGUYỄNNGUYÊN
BẢY
Thơ.  Mười bốn khúc / 46-49/
MÙA TỨ QUÍ


 46.
BÀI THƠ TÊN LÀ EM


 Câu văn vần này em đã không quên

Anh ngủ nướng ban mai nghe chổi hát ngoài thềm
Quét bụi mưa bụi gió
Thức dậy không thấy nón thấy rổ
Biết là cò đã đi chợ cỏ lau
Đổi kẹo lạc kẹo vừng lấy củi lấy rau

Câu văn vần này em giả bộ không nhớ
Nắng đứng chợ trưa sao em mãi chưa về
Mắt lội sông gặp đò mừng rỡ
Anh bế đò lên mặt đê
Hai đứa chạy lướt trên cỏ nắng
Ngã đè dưới cây rơm vàng
Em buộc lại yếm cười nỡm
Trưa ấy nắng trưa được mời cơm trưa
Cá vụn kho tương niêu đất

Câu văn vần này em đã cố quên
Bóng đè sông mê thuyền neo bến lú
Gió như dao cùn thái ruột
Tre già khiêng nắng chôn măng
Vợ gọi vong con ôm ấp
Chồng cắt thịt da đắp nặn áo hồn
Thở than số phận ư, nước mắt?
Mơ hồ ba cõi nhang hương

Câu văn vần này em làm đẹp hoàng hôn
Để tủi buồn cho nắng
Đón cháu cửa trường bà bế bồng hoa
Hai bà cháu là hai bông hoa
Nhanh nhanh về nhà cắm bình ông nội
Bình hoa chói lói thương yêu
Đầy nhà rụa ràn cười nói
Ông nội ôm hoa chặt lòng
Thương nắng ngồi buồn trong tối

Câu văn vần này em hát vu vơ
Trăng già sau một đêm mơ
Vì tình trăng không có thật
Chúng mình hơn hai chục ngàn đêm hẹn hò
Tình vẫn say ong ngọt mật
Bạc đầu hư bạc đầu hát
Đêm mai trăng lại non vào…

Giật mình thấy dạ nôn nao
Giật mình thấy gió thổi vào ngực trăng
Giật mình thấy một vung văng
Ứ ừ đầy, ứ ừ cầm chân môi
Giật mình thấy khúc khích cười
Thấy non nõn cỏ ngậm bồi hồi sương
Giật mình thấy đạo âm dương
Quấn vào nhau một lạ thường thiên thai..

Ôi thơ miệt mài
Những câu văn vần như thế này nhiều lắm
Giá thấp ngăn cao đầy thư viện lòng
Chờ ngày nắng đẹp phơi bụng đọc
Vợ chép miệng cười
Đọc thế mà không xấu hổ
Khoe thế mà không xấu hổ
Yêu ngần ấy năm mà viết không xong bài thơ tặng vợ

Xấu hổ bất lực
Bèn nắn nót chép những câu văn vần
Không đầu không cuối
Thành bài thơ tặng em
Vì thế Bài Thơ Này Tên Là Em


47.

VÃNG LAI THƠ 

Phận sự đời tôi là gieo trồng săn bắt
Sáng ra ruộng trưa vào rừng
Không tự biết phận mình cần lao
Đem thân dấn vào vườn thơ
Vênh vang vài ly rượu tiên
Men tiên thăng hoa đống chữ mọn hèn
Tưởng chín thành lúa thật
Thăng hoa điệu vần thành bầy hươu nai
Ý thích mới bay ra lửa đã thui giòn phức
Tiên cảnh thiên thai

 Lúc tôi về với bổn phận tôi
Lúa thiếu mồ hôi lúa không chịu chín
Củi rừng bó đợi lưng ai
Không gạo củi nấu rượu
 Tiên khóc
Tôi ngồi uống khóc cùng tiên
Và sau bữa tửu thi hoang đường ấy
Tôi phận sự đời suốt bốn mươi năm
Chiều nay bỗng nhớ lửa cháy

Ghé vườn thơ uống thèm

Cúi mình một vãng lai thơ
Vườn thơ san sát lều chõng
Nơi bán lục bát nơi bán trường ca
Nơi bán thẻ bài nơi bán lọng
Nơi nhồm nhoàm bình thơ nơi lắp bắp hát thơ
Bầy đàn lượn bay chết sống
Có thất vọng không gọi là thất vọng
 Thơ tiếng lòng
Không thất vọng tiếng lòng ta
Tôi đem tiếng lòng chia sẻ với cỏ hoa
Rồi đẹp lời chia sẻ với bạn thơ
Và nống lời thưa thốt vãng lai thơ…

Sài Gòn, 2012


48.

TỰ VẼ TRƯỚC HOÀNG HÔN


Mắt không gằm gằm sau đít chai 

Quá trưa rồi mắt mệt

Cái nhìn mở bể bao dung


Trán không nhíu lửa bập bùng

Triều xuống sông gầy kiệt cá

Mạn thuyền ván rạn chân chim


Tai không vội hóng tai nghe

Tai lãng sợ lời thầm thì

Buồn vui đáp cười tủm tỉm


Răng tháng tám nhìn thèm trái chín

Miếng nhừ là miếng ngon

Bữa ăn nào cũng kể cổ tích cơm


Cổ tích cơm một thời giặc giã

Cười xòa đứng dậy xốc ba lô

Chí trai dâng máu nhuộm cờ


Cổ tích cơm một thời nguyện ước

Trước khi nhắm mắt xuôi tay

Xin cho được thấy Sàigòn.


Cổ tích cơm Trương Chi bớt buồn

Trời thương ban tình Mỵ Nương

Chăn nuôi tiếng hát


Cổ tích cơm tóc tình rắc bạc

Trang sức tuổi hoàng hôn

Lộng ngôn chiêu nuốt miếng hồn



49.

MÙA TỨ QUÍ

PHẬT HÁT

Yếm thắm không bỏ bùa sư
Mà sư cứ đòi xoa yếm thắm
Mẹ bảo này trọc đầu
Trong ngực tôi có Phật
Trọc đầu có sợ ố cà sa?

Giữa chợ lực điền yếm thắm gặp cha
Cha thẳng đường cày cầu xin yếm thắm
Mẹ bảo trong ngực tôi có Phật
Nếu ngực Phật anh thuận lòng
Thì yếm thắm này thuyền xin theo sông

Tôi ấp môi son vú mẹ
Lè phè nằm nghe Phật hát
Phật hát lời cò trắng muốt
Trắng muốt vì cò không phải là công
Phật hát lời cua đi ngang
Dẫu đi ngang cua vẫn chẳng lạc đường…

Suốt tuổi thơ tôi bú lời Phật hát
Quay sa mẹ hát lụa tơ
Ra đồng mẹ hát nắng mưa thuận hòa
Lời trăng thủ thỉ vai cha
Cỏ hoa mẹ hái bao la dành riêng con
Mẹ nhấn véo von
Lòng buồn cũng chớ nhuộm buồn có hoa

Ngày tôi phải rời xa yếm thắm
Mẹ bảo từ nay trong ngực con có Phật
Con thưa trong ngực con có mẹ
Mẹ khóc nhòe và ngực tôi bỗng hát
Lời mẹ hát cò lời mẹ hát cua
Ngực con đầy tiếng mẹ ru…


MẸ KHÓC

  Mỗi khi con thấy mẹ ngồi bệt xuống hè
Tay cầm cây quạt nan
Là con biết mẹ đang đè buồn nuốt giận
Khóc ở trong lòng
Khóc trong lòng nước mắt chảy đi đâu?

Cầu cho nước mắt chảy vào gan vào ruột
Để nước mắt trôi ra ngoài
Nhưng nước mắt không chảy vào gan ruột
Mà chảy vào tim rồi hòa vào máu
Chẳng bao giờ con có thể lau

Những lúc ấy con quỳ trước mẹ
Hai tay dụi gọi Mẹ ơi!
Trên trời tất nhiên có Giời
Nhưng sao Giời nỡ bất công
Để con càng lớn càng cao mẹ càng già càng thấp

Ôm con mặt mẹ úp ngang vai
Mẹ bảo mẹ khóc mừng khóc phúc
Mừng phúc mẹ khóc như mưa
Phùn xuân rào hạ
Mầu khóc hồng son

Con tắm trong khóc mẹ ngập hồn
Tinh chất khóc ngấm vào da vào thịt
Con không chùi không lau
Con không trả khóc về mắt mẹ…

Con biết ở cõi trời
Mẹ muốn khóc cũng không thể khóc
Vì thế ở cõi người
Ngày ngày con đem tiếng khóc mẹ ra phơi
Lạy trời đừng phạt mẹ tôi
Tội đón nước mắt con bay ngược về mắt mẹ
Để mẹ lại được khóc
Âm dương cũng đạo làm người


MÙA TỨ QUÍ

Mười tám ngày tháng Ba
Mẹ cãi dân văn không chịu trông vào
Mẹ gọi rét Bân về cho cha mặc áo
Áo Bân dệt với mưa phùn
Cha mặc vừa in bảo ấm

Mười tám ngày tháng Sáu
Mẹ tần đồng xa mẹ tảo đồng gần
Tép cà gia bản
Cơm ngô khoai độn với sum vầy
No cười như mưa bóng mây

Mười tám ngày tháng Chín
Mẹ theo hịch dân văn trông ra
Váy phùng đòn gánh yếm tơ
Cùng dân làng mẹ đi đón mùa thu
Hớn hở mùa thu chào mẹ

Mười tám ngày tháng Chạp
Mẹ đồ xôi đóng oản
Mẹ nấu chè kho
Mẹ bảo khổ thế nào cũng phải vui ba ngày tết
Rước tổ tông về
Vì thế, và thế
Càn Khôn đón mẹ tôi về mùa tứ quí

Mùa tứ quí có suốt quanh năm
Chả thế tôi làm sao thành một lực điền
Cầy cuốc quanh năm không mỏi mệt
Chả thế làm sao tôi yêu em
Yêu lâu thế mà sông tình vẫn đẹp
Chả thế tôi làm sao nuôi dậy các con
Nếp tẻ đều thành người tử tế

Lạy Càn Khôn, tôi nguyện sống tu thân theo mẹ
Sau trăm tuổi xin cho tôi về làm mùa phú quí
Để tôi hầu hạ mẹ tôi…

(*) 18 ngày các tháng 3,6,9,12 là 72 ngày thuộc Mùa Tứ Quí (Thổ)

/ Mời đọc tiếp: Bài bình của Nguyễn Minh Khiêm về thơ NNB/
Kinh Thành Cổ Tích
VANDANBNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét