Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
THANH MINH
THANH MINH
Lạy Mẹ,
việc non sông thiêng nghiêm vô cùng
Lòng yêu nước già nua e thẹn lời chém gió
Lạy Mẹ, việc xã tắc của muôn dân, trăm họ
Quấy quả Diên Hồng e phạm tội xiềng gông
Lạy Mẹ, con đang quỳ chịu tội ngoài sân..
Lòng yêu nước già nua e thẹn lời chém gió
Lạy Mẹ, việc xã tắc của muôn dân, trăm họ
Quấy quả Diên Hồng e phạm tội xiềng gông
Lạy Mẹ, con đang quỳ chịu tội ngoài sân..
Tấc đất Mẹ
nằm với con là Tổ Quốc
Tấc đất mẹ nằm với con là xã tắc
Tấc đất Mẹ nằm với con là làng quê
Là thân bằng quyến thuộc
Là bài thơ nhân nghĩa đi về..
Tấc đất mẹ nằm với con là xã tắc
Tấc đất Mẹ nằm với con là làng quê
Là thân bằng quyến thuộc
Là bài thơ nhân nghĩa đi về..
Lạy Mẹ,
cho tay con thanh minh hoang cỏ ngoài vườn
Cho con chuốt sắc từng mắt gai xương rồng ngũ sắc
Cho con đốt lá thời gian xếp phủ cửa thông thiên..
Cho con se nắng se gió thành nhang
Thắp cho mỗi nắng lên, gió lên, Mẹ lại hồn về..
Cho con chuốt sắc từng mắt gai xương rồng ngũ sắc
Cho con đốt lá thời gian xếp phủ cửa thông thiên..
Cho con se nắng se gió thành nhang
Thắp cho mỗi nắng lên, gió lên, Mẹ lại hồn về..
Lạy Mẹ cho
con sang thanh minh nhà bên, nhà bên
Chia nén nhang nắng gió cho anh con tử sĩ
Chia nén nhang nắng gió cho bạn con tử sĩ
Chia nén nhang nắng gió cho học trò con tử sĩ..
Âm gian ơi, cứ mỗi nắng lên gió lên lại thức nhé, hồn..
Chia nén nhang nắng gió cho anh con tử sĩ
Chia nén nhang nắng gió cho bạn con tử sĩ
Chia nén nhang nắng gió cho học trò con tử sĩ..
Âm gian ơi, cứ mỗi nắng lên gió lên lại thức nhé, hồn..
Lạy Mẹ về
tha tội cho con
Mẹ ru thanh khí lên đi chân con đã ôm cầm hồn đất
Lời Ru Mẹ tôi, lời ru Mẹ tôi..
Lạy Mẹ ru con chân cứng đá mềm để chân trèo được non, lội được bể
Tay con gieo được chữ, miệng con hát được vần
Mắt con nhìn mặt giặc, mắt con không mù hèn..
Mẹ ru thanh khí lên đi chân con đã ôm cầm hồn đất
Lời Ru Mẹ tôi, lời ru Mẹ tôi..
Lạy Mẹ ru con chân cứng đá mềm để chân trèo được non, lội được bể
Tay con gieo được chữ, miệng con hát được vần
Mắt con nhìn mặt giặc, mắt con không mù hèn..
Lạy Mẹ,
con đang quỳ chịu tội ngoài sân
Xin tha tội cho đứa con thanh minh bất lực
Chỉ còn một lời nguyền gìa nua mở ngực:
Kẻ cướp đất Mẹ nằm, bán đất Mẹ nằm
Phải bước qua xác con!
Xin tha tội cho đứa con thanh minh bất lực
Chỉ còn một lời nguyền gìa nua mở ngực:
Kẻ cướp đất Mẹ nằm, bán đất Mẹ nằm
Phải bước qua xác con!
Thơ BNN.
Sài Gòn, 6.14
Đò Đưa: HATCAT DIỆU SINH
Tôi đọc Anh được một ít…
Dù biết đọc Anh khó như “trèo núi đá tai mèo”, nhưng tôi hứa sẽ
đọc, tuy nhiên không biết bao giờ tôi đọc được hết những trang viết ngồn ngộn
của Anh. Còn hiểu được ý tứ văn thơ Anh… với kẻ ngoại đạo như tôi – càng gian
nan.
Nhưng “Thanh Minh“ là một bài thơ mà tôi phục, tôi thích.
Tôi phục vì bài thơ này nói đúng không chỉ tâm trạng Anh, tâm
trạng của một con dân, mà của nhiều con dân, của một tầng lớp con dân yêu nước
nồng nàn, qua bao thăng trầm nổi chìm của cuộc đời chông gai bão tố vẫn canh
cánh với “việc non sông thiêng nghiêm vô cùng”
Anh – với sự cẩn trọng cuả người chin chắn từng trải trong cách
nhìn chính sự: “ Quấy quả Diên Hồng e phạm tội xiềng gông”.
Không có địa danh cụ thể nào được nhắc đến, Tổ Quốc là “ Tấc đât
Mẹ” yêu thương trong anh, trong chúng ta… Điệp từ da diết, “Tấc đất Mẹ “ như sờ
được, như cầm nắm được trong lòng bàn tay, như cất được nơi túi ngực, như gói
ghém gọn để cất đầu giường, mà thuận tay lấy ra hít hà khi nhung nhớ…
Tôi thích bài thơ này vì kêu gọi chiến đấu chống xâm lăng, mà
bài thơ không có súng ống gươm đao, không có khẩu hiệu, biểu ngữ, trống mõ
thanh la… mà lại chỉ có một việc làm nhẹ như hơi thở, nhưng mang hết ruột gan
tâm não để làm: “Cho con chuốt sắc từng mắt gai xương rồng ngũ sắc/ Cho con đốt
lá thời gian xếp phủ cửa thông thiên…’’
Bài thơ làm người đọc nghẹn lòng:
” Cho con se nắng se gió thành nhang/ Thắp cho mỗi nắng lên, gió
lên, Mẹ lại hồn về…”
Mặc dù mỗi chúng ta đều có Mẹ riêng…Nhưng Mẹ trong bài thơ của
Anh là Mẹ chung mà lại rất riêng của mỗi con tim, của mỗi tấm lòng. Tình yêu từ
Mẹ, lòng bao dung rộng lớn nhưng dịu hiền ấm áp được Mẹ truyền trọn sang tấm
lòng người Con – Anh riêng, và Anh chung, Con dân của Đất Việt đau thương anh
dũng…
Cái cách Anh chăm chú để se nắng se gió quê hương, lấy tâm huyết
mình làm chất dính kết thành Nhang thơm dâng lên – không riêng Mẹ, mà dâng lên
cho tất cả “….”cho anh con tử sĩ/ cho bạn con tử sĩ/ cho học trò con tử sĩ…
Và lớn hơn, mênh mông hơn là:
” Âm gian… cứ mỗi nắng lên gió lên lại thức nhé, hồn…”
Mẹ xương thịt cho Anh hình hài, dạy Anh nói tiếng quê hương, dạy
Anh yêu con người, yêu đất nước. Mẹ Tổ Quốc cho Anh tâm hồn và dáng đứng Con
Dân Việt
….Thế mà Con Dân Anh bỗng thấy như có lỗi, cái lỗi của người
quân tử “ lực bất tòng tâm” , cái lỗi của trái tim yêu nước của con người bôn
ba qua thác ghềnh cuộc sống, bươn bả qua khét cháy khói lửa nhiều cuộc chiến
tranh và chật vật nghiệt ngã của cái gì đó như bình yên thường nhật.
Lạy Mẹ, con đang quỳ chịu tội ngoài sân
Xin tha tội cho đứa con thanh minh bất lực
Chỉ còn một lời nguyền gìa nua mở ngực:
Kẻ cướp đất Mẹ nằm, bán đất Mẹ nằm
Phải bước qua xác con!
Những điều cần nói thì bài thơ đã nói. Vậy còn biết nói thêm gì
về bài thơ Thanh Minh đây?!
Với riêng tôi thì Thanh Minh là Bài thơ hay nhất trong những bài
thơ hay về lòng yêu nước và tâm hồn con dân Việt mà tôi được đọc từ sau
7/5/2014 trong loạt bài thơ nói về Tổ Quốc và kêu gọi bảo vệ chủ quyền. Tôi gặp
ở đây một tấm lòng yêu nước nồng nàn trong sáng mà bình dị; quật khởi mà nhỏ
nhẹ thầm thì vào tâm can, máu thịt…
Hạt Cát.Diệu Sinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét