Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2018

THƠ BẠN THƠ, 8 Nxb HỘI NHÀ VĂN B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / 45-46/ Vần tên theo ABC

NHIỀU TÁC GIẢ
Chủ biên
: Lý Phương Liên - Nguyễn Nguyên Bảy 
THƠ BẠN THƠ, 8 
Nxb HỘI NHÀ VĂN
B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / 45-46/ 
Vần tên theo ABC

1. Nguyễn Thị Lan Anh, 2. Phan Thị Vàng Anh, 3. Quách Lan Anh, 4. Tú Anh, 5. Trương Lan Anh, 6. Thuận Ánh, 7. Tố Thư Nguyễn Thị Ngọc Ánh, 8. Lê Ân, 9. Nguyễn Đình Ất, 10. Tùng Bách. 11. Lê Đình Bằng, 12. Trần Bình. 13. Khaly Chàm, 14. Phan Minh Châu, 15. Trúc Chi, 16. Nguyễn Ngọc Chiến, 17. Nhât Chiêu. 18. Phạm Trung Dũng, 19. Trần Anh Dũng, 20. Đào An Duyên, 21. Diên Hồng Dương, 22. Hoàng Điệp, 23. Huỳnh Gia, 24. La Mai Thi Gia, 25. Kiều Giang, 26. Trần Vạn Giã. 27. Lê Hải, 28. Mai Hoàng Hanh, 29. Võ Văn Hoa, 30. Lê Huy Hoàng, 31. Hạ Quốc Huy, 32. Phạm Khang, 33. Thiếu Khanh, 34. Trần Quang Khanh, 35.Nguyễn Khắc Khoa,
36. Duy Khoát, 37. Vũ Thị Khương. 38. Mã Lam, 39. Mai Lan, 40. Phạm Phương Lan, 41. Đinh Lăng, 42. Châu Thị Cẩm Liên, 43. Mai Linh, 44. Tuyền Linh, 45. Trần Đức Lộc, 46. Trần Văn Lợi, 47. Võ Văn Luyến. 48. Văn Nguyên Lương. 49. Lữ Thị Mai, 50. Chu Vương Miện, 51. Hải Minh, 52. Trần Ngọc Mỹ. 53. Phan Nam, 54. Lê Văn Ngăn, 55. Lê Nghị, 56. Nguyễn Trung Nguyên, 57. Ngô Nguyễn, 58. Vũ Đình Ninh. 59. Phan Phan, 60. Nguyễn Minh Phúc, 61. Đào Phụng, 62. Võ Thị Kim Phượng, 63. Đào Thái Sơn, 64. Trịnh Thanh Sơn.  65. Nguyễn Thị Liên Tâm, 66. Trúc Thanh Tâm, 67. Huy Tập, 68.Vũ Miên Thảo, 69. Thạch Thảo, 70. Ngưng Thu, 71. Vĩnh Thuyên, 72. Châu Hồng Thủy, 73. Lê Vị Thủy, 74. Phan Hoài Thương, 75. Nguyễn Đình Tiên, 76. Trần Đức Tín, 77.Trần Quốc Toàn, 78. Hoàng Anh Tuấn, 79. Trầm Thanh Tuấn,
80. Võ Thị Thu Trang, 81. Xuân Trà, 82.  Trần Duy Trung, 83. Mai Tuyết,
84. Nguyễn Tường Văn, 85. Trần Hoàng Vy, 86. Đặng Xuân Xuyến.

45. Thơ TRẦN ĐỨC LỘC

LAN  MAN  NGHĨ  Ở  ĐỀN  TRẦN

Ta thành kính cúi trước những đền đài ( * )
Ngưỡng mộ các tên tuổi
Một nén hương thắp vẩn vương làn khói
Bay ngang trên đầu
Ai bảo không cần cho vạn đời sau ?

Nếu họ sống không có ích cho chính thời họ sống
Chắc gì ta bái vọng
Chắc gì ta nghiêng mình !

Đến như loài hoa quỳnh
Nở một đêm rồi khép cánh
Sao băng – một vụt lòe chói ánh
Rồi tan như không có gì
Khi làm xong phận mình ham hố nữa mà chi
Rác thêm mặt đất
Việc của loài ong là kiến tạo đường bay và làm mật
Những mùa hoa tự biết phải thơm hương …

Là con trời, là công bộc bốn phương
Thánh miếu cho mình ở nén nhang người sau cắm xuống !

( * )  Ý thơ Trần Nhuận Minh

MỘT MÌNH

Một mình không làm thành cánh rừng
Không làm thành rặng núi
Một mình như hạt bụi lắt lay trần trụi
Như thiên thạch mù bơ vơ trong không gian …
Một mình là hoang tàn và lụi tàn
Không Mùa Xuân, không hoa đơm trái kết
Đã không tròn lại không khuyết
Không mặn mòi Nhật Nguyệt đẫm bờ vai …
Một mình không có được ban mai
Có ai đi về buồn vui hờn dỗi
Giữa nắng tháng năm sầm sầm đen tối
Nhật thực về, lòng vực hút sâu …
Một mình sống có nghĩa gì đâu
“ Tồn tại hay không tồn tại ?”
Mãi mãi chỉ cánh chim non dại
Không thể nhấc mình kết thúc một đường bay !!!


KHÚC HÁT BIỆT

Không đất mọc một mặt trời
Lại đêm
Leo lét những lời cho nhau

Em đi đâu?
Em về đâu?
Ngày mai ai đến bắc cầu em sang?
Nát duyên nát cả đá vàng
Trăm năm lời nguyện bẽ bàng trăm năm…

Vỡ tan một mảng trăng rằm
Sâu thăm thẳm mắt
Lời găm
Nghẹn lời
Giời ơi,
Ngày mai em cười
Ngả nghiêng bến ấy
Rồi vơi
Rồi đầy
Lại chèo phách đắm say ngây
Phơi ra gan ruột bạc phây cánh cò…

Em đi
Héo cả rừng mơ
Một tôi nửa bóng tiếng tơ chết dần
Người ta
Đào ửng mặt xuân
Mà tôi,
Xuân tuột áo quần xuân đi
Ngày mai vườn cũ còn gì?
Hương lan hương huệ thơm vì ai kia…

Thơ Trần Đức Lộc/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


46. Thơ TRẦN VĂN LỢI

DÒNG SÔNG CON GÁI


Người đàn bà quẩy đôi thùng ra dòng sông kín nước
Rồi mùa xuân ấy đi vào trong kí ức của làng
Chị tôi giẫm lên vết nhọc nhằn truyền kiếp

Dòng sông sóng sánh đa mang
Dòng sông dâng tặng chị cơ man nào con sóng
Vầng trăng mười sáu
Câu hát trong veo “dải yếm bắc cầu...”
Và chị ngả xuống thời con gái mê say

Cho đến ngày cái chum nước bên gốc cau làm vỡ vầng trăng
Vỡ trăm ngàn mắt sóng
Vỡ khoảng trời pha lê mơ mộng
Sau câu nói nặng như nhát cuốc phía nhà chồng

Chị tức tưởi
Úp mặt xuống mênh mông
Mới biết bờ vai không mềm như sóng
Mới biết lòng sông không hẹp một gang
Và vầng trăng sâu thẳm kia không hằn nếp lo toan

Hai hàng nước rơi chị mang về từ bến sông ngày nọ

Giờ vẫn vơi đầy những bước chân
Chị tròng trành giữa quên quên... nhớ nhớ
Trăm năm không múc cạn lòng mình!


KHÓC MỘT GIẤC MƠ

Chị gửi lại mùa xuân giao liên
cung đường mười bảy tuổi
vai tròn và ngực căng
mái tóc từ mùa khô gội xuống mùa mưa
hoàng hôn chải ra hương bồ kết
mượt mà những cái nhìn ao ước
câu chuyện bông đùa nắc nẻ Trường Sơn
lấp đi những tiếng bom
lấp đi những đêm muốn được làm con gái
đi-ô-xin phát quang tiếng chim
thì các chị cấy vào lòng mình tươi non giọng hát
“Đường ra trận mùa này đẹp lắm...”
câu hát dài hơn những chuyến xe đi

Trai làng cùng đợt giao quân
những dòng tên trở về đỏ từng bia mộ
đám bạn tóc đuôi gà “trồng hoa trồng nụ”
đứa nằm lại rừng, đứa đề huề trên phố
gia tài của chị còn đôi nấm mộ song thân
kí ức Trường Sơn
và những đêm vầng trăng đứng nhìn ngoài cửa sổ

Hơn bốn mươi năm

chiến tranh trường trú trong ngôi nhà nhỏ
ngôi nhà dựng tường bằng mưa
mái lợp bằng gió
cái cột, cái kèo chẳng định rõ tên
nhưng gánh vác nhiều hơn phần đời của kèo, của cột
nắng, mưa đều dột
để bốn mùa đều mùa đông
lặng thầm khoai lúa hiểu không?
làm sao xanh lại nỗi lỡ thì mùa vụ
còn được bao nhiêu tiếng cười
chị đem chia hết cho bầy trẻ nhỏ

Bảy mươi tuổi, chị ơi!
sớm nay làng ta khóc một - người - con - gái
khóc một giấc mơ thường lặp đi lặp lại
khóc một cung đường xanh mê mải những tiếng hát giao liên…

Thơ Trần Văn Lợi/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn/

 Mời đọc tiếp Thơ Người Thơ Dương Thời 47-48/
VANDANBNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét