Bài Đk tham gia sách " 100 BÀI THƠ TÌNH"
Thơ THIẾU kHANH
SỢI TÓC
Thơ THIẾU kHANH
SỢI TÓC
Có gì lạ lùng như sợi tóc
Cứ nhạt dần khi mình vẫn đậm đà thương
Cả những sợi trắng từ khi mới mọc
Mà vẫn dịu dàng chung một mùi hương
Mỗi buổi sáng lẫn trên nền gối trắng
Nhánh mơ xưa trong những khúc tình ca
Như dấu hỏi hồn nhiên nằm lẳng lặng
Anh mềm lòng: hạnh phúc ở đâu xa!
Anh se sẽ lùa thêm hơi thở mới
Cho ấm tóc em giữ chúng chậm phai màu
Tiếng khúc khích em cười trên mặt gối:
“Đầu bên đầu sợi tóc dễ lây nhau!”
Hỡi cô Tấm ngày xưa trong trái thị
Có hiền như sợi tóc nép trên vai?
Ôi không giống như trong nhiều truyện kể
Rằng ngàn năm công chúa cứ xinh hoài.
Em khẽ đọc bài thơ xưa anh viết
Anh dột lòng không thấy tóc em xanh
Anh ngây ngất với trăm điều chưa nói hết
Hay tóc tình xưa chưa kịp đọng thơ anh?
Như bài thơ, cuộc sống cũng vần bằng vần trắc
Dù dưới trăng vẫn nhớ lúc bên đèn
Qua ghềnh thác nhớ ngọt bùi trăng mật
Trắng tự bao giờ sợi tóc vẫn thân quen
Khi nắng gió hong tóc em khô vàng chẻ ngọn
Trong cuộc đổi đời trên rừng núi Phương Lâm
Đêm âu yếm thở làn hương tóc thoảng
Thương đời nhau sợi tóc cũng thăng trầm.
Mỗi cánh chim non bay chuyền ra khỏi tổ
Một chút màu xanh mái tóc chuyển sang con
Nhìn đôi mắt con trong bình minh rạng rỡ
Hai đứa mình trẻ lại vợ chồng son!
Sang kiếp sau cùng chia nhau buồn vui nữa nhé!
Mình đâu cần kết tóc để làm tin
Trên mặt gối vang nhiều tiếng cười và thấm nhiều ngấn lệ
Cũng từng nghe rộn rã tiếng tim mình.
Nay con mình có con – chúng mình có cháu
Ngót nửa con đường mới đó đã qua mau
Em sợi ngắn anh sợi dài trên ngực áo
Đâu phải tình cờ sợi tóc đổi cho nhau!
Saigon, 11/2013.
(Ngân Khánh Tình Ta)
Bài Đk tham gia sách " 100 BÀI THƠ TÌNH" đang bt
Thơ Thiếu Khanh / Nguyễn An Bình đọc chọn
VANDANBNN
Cứ nhạt dần khi mình vẫn đậm đà thương
Cả những sợi trắng từ khi mới mọc
Mà vẫn dịu dàng chung một mùi hương
Mỗi buổi sáng lẫn trên nền gối trắng
Nhánh mơ xưa trong những khúc tình ca
Như dấu hỏi hồn nhiên nằm lẳng lặng
Anh mềm lòng: hạnh phúc ở đâu xa!
Anh se sẽ lùa thêm hơi thở mới
Cho ấm tóc em giữ chúng chậm phai màu
Tiếng khúc khích em cười trên mặt gối:
“Đầu bên đầu sợi tóc dễ lây nhau!”
Hỡi cô Tấm ngày xưa trong trái thị
Có hiền như sợi tóc nép trên vai?
Ôi không giống như trong nhiều truyện kể
Rằng ngàn năm công chúa cứ xinh hoài.
Em khẽ đọc bài thơ xưa anh viết
Anh dột lòng không thấy tóc em xanh
Anh ngây ngất với trăm điều chưa nói hết
Hay tóc tình xưa chưa kịp đọng thơ anh?
Như bài thơ, cuộc sống cũng vần bằng vần trắc
Dù dưới trăng vẫn nhớ lúc bên đèn
Qua ghềnh thác nhớ ngọt bùi trăng mật
Trắng tự bao giờ sợi tóc vẫn thân quen
Khi nắng gió hong tóc em khô vàng chẻ ngọn
Trong cuộc đổi đời trên rừng núi Phương Lâm
Đêm âu yếm thở làn hương tóc thoảng
Thương đời nhau sợi tóc cũng thăng trầm.
Mỗi cánh chim non bay chuyền ra khỏi tổ
Một chút màu xanh mái tóc chuyển sang con
Nhìn đôi mắt con trong bình minh rạng rỡ
Hai đứa mình trẻ lại vợ chồng son!
Sang kiếp sau cùng chia nhau buồn vui nữa nhé!
Mình đâu cần kết tóc để làm tin
Trên mặt gối vang nhiều tiếng cười và thấm nhiều ngấn lệ
Cũng từng nghe rộn rã tiếng tim mình.
Nay con mình có con – chúng mình có cháu
Ngót nửa con đường mới đó đã qua mau
Em sợi ngắn anh sợi dài trên ngực áo
Đâu phải tình cờ sợi tóc đổi cho nhau!
Saigon, 11/2013.
(Ngân Khánh Tình Ta)
Bài Đk tham gia sách " 100 BÀI THƠ TÌNH" đang bt
Thơ Thiếu Khanh / Nguyễn An Bình đọc chọn
VANDANBNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét