SAN JOSE MƯỜI LĂM THÁNG MƯỜI MỘT
Đêm khởi sự trên tóc nàng buông xoã
Khi trở về trời tối gọi mưa nghiêng
Đường Senter nối từng giọt ánh đèn
Trên tay lái đôi bàn tay bỗng nhỏ
Chiếc xe cũ chở quên vào cõi nhớ
Nàng bâng khuâng nghe vỡ đoá phù vân
Hiu quạnh rất xa, hạnh phúc kế gần
Nhưng hiện tại vẫn như cây gạt nước
Vùng kính sáng trong nửa hình cánh quạt
Vẫn lo âu thu hẹp lối chiêm bao
Rất thương yêu như gặp gỡ ban đầu
Ta muốn khoác vai dìu nàng bước chậm
Xin chết lặng như ngất cơn xúc động
Để cô đơn chờ đợi trước nhà thờ
Nghe tiếng nàng như đuổi những cơn mưa
Đang đổ xuống trên mình ta ướt đẫm
Em! Hãy lái anh về ngôi nhà trắng
Nơi chúng mình lạc lõng giữa chơi vơi
Em hãy nhìn trong kính hậu tuyệt vời
Những tha thiết phía sau lưng mưa gió
YÊU EM, HÀ NỘI
Hà Nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc
Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm
Giã từ em - mười bảy tuổi - một lần
Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá
Hà Nội yêu, áo lụa ngà óng ả
Thoáng khăn san nũng nịu với heo may
Năm ngón tay nhón một trái ô mai
Chiếc răng khểnh xinh nụ cười cam thảo
Hà Nội yêu, mối tình đầu khờ khạo
Em nhận thư, anh ngây ngất tủi mừng
Khi về nhà, cười nụ với cầu thang
Một tuần lễ, vui như ngày thi đỗ
Hà Nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ
Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây
Ván giải gianh, có một lúc bàn tay
Vơ nắm sỏi với lòng anh hồi hộp
Hà Nội yêu, đẹp Trưng Vương mái tóc
Chiếc kẹp nghiêng, ba lá nép vào nhung
Miếng sấu xanh đừng chua quá ghê răng
Em hóm hỉnh, chiếc mũi xinh chun lại
Hà Nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới
Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên
Nào có bao giờ anh được hôn em
Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở
Hà Nội yêu, xin cầm tay lần nữa
- Một lần thôi cho vừa đủ hai lần -
Thèm ngày xưa hạnh phúc rất thiên thần
Anh chết lặng trong tình yêu thác đổ.
Hà Nội yêu, vẫn y nguyên tưởng nhớ
Nên nghìn năm vẫn ngỡ mới hôm qua
Bóng hoàng lan, sân gạch mát sau nhà
Còn vương vấn trong những bài thơ cũ
Hà Nội yêu, xin về từ thống khổ
Dây kẽm gai dù xé rách bờ vai
Bóng ngục tù dù ngầu đục mắt nai
Anh xin đón vào đôi tay khô héo.
BÀI CÔNG CHÚA THÁNG CHÍN
Khung cửa sổ mở ra trời mai sớm
Mát trong veo hương cốm đã Thu về
Lòng tay anh lấp lánh cánh chim di
Xanh biêng biếc sợi hồn nhiên tóc xoã
Đường Phủ Doãn nắng còn hôn khóm lá
Cho ngại ngùng hoa sấu rụng lâng lâng
Cườm tay ngà vòng bảy chiếc xôn xang
Reo khe khẽ điệu nữ sinh làm dáng
Trời mai sớm giải khăn san thấp thoáng
Cỏ ven đường nghiêng né bước chân ngoan
Có một nàng công chúa sắp đi ngang
Trên tà áo còn nguyên màu cổ tích
Xin trở lại thuở ngày xưa tinh nghịch
Cầm tay nhau lần đó để xa nhau
Để ước ao khi thương nhớ nghẹn ngào
Được cầm lại bàn tay em công chúa
Khung cửa sổ mở ra trời yêu cũ
Chẳng khép vào sợ khuất dáng em xưa
Một nỗi buồn thoáng Hà Nội mùa Thu
Vẽ từng nét tình yêu em hương cốm.
CÔ GÁI GI-TAN VÀ CHIẾC ĐÀN GHI-TA
Chiếc xe ngựa trong mưa mù nhoè nhạt
Chậm bánh lăn vì chở nỗi âm thầm
Đêm rất nhiều và một chút ánh trăng
Cho bàng bạc tiếng ghi-ta mơn trớn
Cho những ngón tay lẳng lơ vuốt mộng
Tóc phong ba đêm nguyệt tận đi hoang
Đôi mắt dao cau cắt đứt thời gian
Để buốt gió nghiêng vào lòng nhợt nhạt
Chút lấp lánh quay tròn đôi khuyên bạc
Cõi trời em thất lạc hết tinh cầu
Cô gái gi-tan sặc sỡ áo màu
Vườn thân thể dâng mùi hương cám dỗ
Ta chưa kịp theo em vào đổ vỡ
Đã nghe say nhịp thở ngực than hồng
Tiếng ghi-ta theo khoái cảm tột cùng
Sáu dây sắt thở dài thanh âm cuối
Thơ Bạn Thơ 9/ Thơ Hoàng Anh Tuấn (Mỹ)
/ Mời đọc tiếp 88. Thơ Thanh Tâm Tuyền (Mỹ)
VANDANBNN
Đêm khởi sự trên tóc nàng buông xoã
Khi trở về trời tối gọi mưa nghiêng
Đường Senter nối từng giọt ánh đèn
Trên tay lái đôi bàn tay bỗng nhỏ
Chiếc xe cũ chở quên vào cõi nhớ
Nàng bâng khuâng nghe vỡ đoá phù vân
Hiu quạnh rất xa, hạnh phúc kế gần
Nhưng hiện tại vẫn như cây gạt nước
Vùng kính sáng trong nửa hình cánh quạt
Vẫn lo âu thu hẹp lối chiêm bao
Rất thương yêu như gặp gỡ ban đầu
Ta muốn khoác vai dìu nàng bước chậm
Xin chết lặng như ngất cơn xúc động
Để cô đơn chờ đợi trước nhà thờ
Nghe tiếng nàng như đuổi những cơn mưa
Đang đổ xuống trên mình ta ướt đẫm
Em! Hãy lái anh về ngôi nhà trắng
Nơi chúng mình lạc lõng giữa chơi vơi
Em hãy nhìn trong kính hậu tuyệt vời
Những tha thiết phía sau lưng mưa gió
YÊU EM, HÀ NỘI
Hà Nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc
Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm
Giã từ em - mười bảy tuổi - một lần
Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá
Hà Nội yêu, áo lụa ngà óng ả
Thoáng khăn san nũng nịu với heo may
Năm ngón tay nhón một trái ô mai
Chiếc răng khểnh xinh nụ cười cam thảo
Hà Nội yêu, mối tình đầu khờ khạo
Em nhận thư, anh ngây ngất tủi mừng
Khi về nhà, cười nụ với cầu thang
Một tuần lễ, vui như ngày thi đỗ
Hà Nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ
Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây
Ván giải gianh, có một lúc bàn tay
Vơ nắm sỏi với lòng anh hồi hộp
Hà Nội yêu, đẹp Trưng Vương mái tóc
Chiếc kẹp nghiêng, ba lá nép vào nhung
Miếng sấu xanh đừng chua quá ghê răng
Em hóm hỉnh, chiếc mũi xinh chun lại
Hà Nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới
Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên
Nào có bao giờ anh được hôn em
Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở
Hà Nội yêu, xin cầm tay lần nữa
- Một lần thôi cho vừa đủ hai lần -
Thèm ngày xưa hạnh phúc rất thiên thần
Anh chết lặng trong tình yêu thác đổ.
Hà Nội yêu, vẫn y nguyên tưởng nhớ
Nên nghìn năm vẫn ngỡ mới hôm qua
Bóng hoàng lan, sân gạch mát sau nhà
Còn vương vấn trong những bài thơ cũ
Hà Nội yêu, xin về từ thống khổ
Dây kẽm gai dù xé rách bờ vai
Bóng ngục tù dù ngầu đục mắt nai
Anh xin đón vào đôi tay khô héo.
BÀI CÔNG CHÚA THÁNG CHÍN
Khung cửa sổ mở ra trời mai sớm
Mát trong veo hương cốm đã Thu về
Lòng tay anh lấp lánh cánh chim di
Xanh biêng biếc sợi hồn nhiên tóc xoã
Đường Phủ Doãn nắng còn hôn khóm lá
Cho ngại ngùng hoa sấu rụng lâng lâng
Cườm tay ngà vòng bảy chiếc xôn xang
Reo khe khẽ điệu nữ sinh làm dáng
Trời mai sớm giải khăn san thấp thoáng
Cỏ ven đường nghiêng né bước chân ngoan
Có một nàng công chúa sắp đi ngang
Trên tà áo còn nguyên màu cổ tích
Xin trở lại thuở ngày xưa tinh nghịch
Cầm tay nhau lần đó để xa nhau
Để ước ao khi thương nhớ nghẹn ngào
Được cầm lại bàn tay em công chúa
Khung cửa sổ mở ra trời yêu cũ
Chẳng khép vào sợ khuất dáng em xưa
Một nỗi buồn thoáng Hà Nội mùa Thu
Vẽ từng nét tình yêu em hương cốm.
CÔ GÁI GI-TAN VÀ CHIẾC ĐÀN GHI-TA
Chiếc xe ngựa trong mưa mù nhoè nhạt
Chậm bánh lăn vì chở nỗi âm thầm
Đêm rất nhiều và một chút ánh trăng
Cho bàng bạc tiếng ghi-ta mơn trớn
Cho những ngón tay lẳng lơ vuốt mộng
Tóc phong ba đêm nguyệt tận đi hoang
Đôi mắt dao cau cắt đứt thời gian
Để buốt gió nghiêng vào lòng nhợt nhạt
Chút lấp lánh quay tròn đôi khuyên bạc
Cõi trời em thất lạc hết tinh cầu
Cô gái gi-tan sặc sỡ áo màu
Vườn thân thể dâng mùi hương cám dỗ
Ta chưa kịp theo em vào đổ vỡ
Đã nghe say nhịp thở ngực than hồng
Tiếng ghi-ta theo khoái cảm tột cùng
Sáu dây sắt thở dài thanh âm cuối
Thơ Bạn Thơ 9/ Thơ Hoàng Anh Tuấn (Mỹ)
/ Mời đọc tiếp 88. Thơ Thanh Tâm Tuyền (Mỹ)
VANDANBNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét