Thứ Năm, 10 tháng 10, 2019

THƠ BẠN THƠ 9/ THƠ NGƯỜI THƠ VIỆT Ở NƯỚC NGOÀI/ 88. Thơ THANH TÂM TUYỀN (1936 – 2006) Mỹ


THƠ BẠN THƠ 9/ THƠ NGƯỜI THƠ VIỆT Ở NƯỚC NGOÀI


88. Thơ THANH TÂM TUYỀN
(1936 – 2006) Mỹ



TẶNG PHẨM


Trời còn đêm nay còn mãi mãi

Sao như lệ ướt chưa muốn rơi
Anh ném hồn dong ngoài bãi trận
Mai Hoa Mai Hoa em

Anh nằm trên đồi
Trời chiều ôm dưới ngực
Gió thổi hơi nồng trưa xa khuất
Trưa kia trời cháy đốt trên lưng
Những bãi cỏ khô trơ
Như mắt mở
Đêm trôi dàn
Trên ngánh sông dài như chẳng có
Mai Hoa Mai Hoa em
Im lìm bốc nhiều lần tỉnh thức
Nỗi giận khùng ngọ nguậy
Đạn súng vút ghim mình bóng tối
Vết lửa nhoài bay

Tan rồi trái cầu không tưởng
Cuộc phiêu lưu chết sững chốn vô cùng
Mai Hoa Mai Hoa em

Trăng mọc lõa lồ
Dưới bìa rừng vây bủa
Con trăng độc vật nhả rớt rãi xanh lè
Như muôn ngàn mũi châm
Thân phơi khờ dại
Cùng gió đảo điên trên vòm trống.
Mai Hoa Mai Hoa em đâu?

1962IN MEMORIUM
KHÓC MUỘN TUYẾT NGƯU VŨ KHẮC KHOAN

Cõi tối biếc, quãng đồng trắng xoá
Rừng phong bát ngát tuyết mưa khoả
Bông lạnh tả tơi rối đêm ngày
Cầm chân Tuyết Ngưu đắp rét say

Trợn mắt dòm bão trận sinh tử
Bủa muôn trùng ánh thép hoa bay
Khốn kiếp cổ đại thời băng lũ
Tuyệt bóng dị thú hoang địa bày

1986


TRĂNG PHÔ BUỔI SỚM
tặng Cung Trầm Tưởng, Nguyễn Cao Đàm, Phạm Văn Thuyết

Trăng tròn vàng rộ. Ngày thu, sương thiếp lạnh mỏng. Một người trong xóm tay bồng tay dắt con leo chậm từng bậc cấp nhá nhem trở về nhà sau đêm.

Ngắt bỏ đầu lọc, “ăn” điếu thuốc. Mở máy sưởi, ngồi trong xe kín ngắm trăng. Nghe khúc tở mở rộn ràng baroque. Khúc âu yếm tình tứ như của Schubert.

"Con chuột cống", không rõ từ đâu xuất hiện mấy bữa rày, xách túi đi ngang qua, đứng dòm ngó thùng rác. Trong kính chiếu hậu bên thành xe hiện những đốm đèn vàng thấp, đỏ cao tít, bất động, lung lay sau lùm cây thưa gần, giữa khoảng tối phủ trên xa lộ, của đường dốc bên kia.

Chạy xe trên phố đêm, thẳng tắp, điện sáng trưng. Trăng tỏ trên những mảng trời đen lùng bùng gió. Dàn kim túa trổi thúc hối. Dàn mộc chìm thủ thỉ.

Rẽ vào ngả khuya xum xuê. “... Anh đang nghe Nhạc Thâu Canh...” Người đàn bà biến lẩn trong vũng sáng quắc toả trước thềm nhà lặng trang, nơi tá túc của già cả lú lẫn.

Fugue của Bach. Ôi tưng bừng phơi phới của màu rượu chát trong ánh pha lê, của ảnh tượng lượn bay trên mặt kính vân chứa chan bóng sắc. Trăng nấp khuất sau lưng. Lấp loáng vun vút lùa tuôn trong mắt ham hố những sao sa, những tàn lửa.
Đến trước tấm lịch treo tường trong bếp. Xé một lúc từng mớ giấy không ai buồn bóc. Tìm ngày này..


THƠ TÌNH
(tặng Ngỗng Trời)
I.
Trở lại nắng ráo gió đằm thắm
trên đồi cây lá chưa trổ xanh
đu đưa vẻ trần trụi bình yên
Thân màu tối đục hửng rạng
giữa ngày thanh bạch bỗng nồng nàn

Mé rừng thấp um tùm khô ran
lá héo chết vẫn bám riết cành
suốt mùa giông tuyết dập phủ không rụng
màu đất lem lấp loáng kim ngân
Tiếng người cất vang trong hoang rậm

Thản nhiên gọi đồi hồi nôn nả
Trầm bổng loang mặt hồ còn váng băng
Ngỗng trời lạc bên bờ rướn cổ
Ứng tiếng đáp trắng muốt hoang mang
rồi ngẩn ngơ lặng lẽ ẩn mình

II.
Lúc này mùa tiết giao hoan
Anh lắng nghe xa khuất trờ tới
Ánh bạch nhật dâng lùa tràn
Phá cơn say mơn trớn mặt mũi
những nứt nẻ rét cắt chưa lành

Thân thể anh tắm gội mát rượi
Cũng vẳng nghe nô nức vắng quên
Dấy nhịp rạo rực của ân ái
Như mơ hồ trong thăm thẳm nguồn cội
Mạch nhựa nguyên luân hồi hoá sinh

Trong đạm bạc anh gọi hồn em
như đã từ những ngày cũ đổ nát
Hỡi em, người tình trăm năm thất lạc
sau trận hoả thiêu ký ức tưng bừng
vẫn ngún cháy suốt biết bao mùa đông.

Thơ Bạn Thơ 9/ Thơ Thanh Tâm Tuyền (Mỹ)
/ Mời đọc tiếp 89. Thơ Thu Tuyết (Úc)/
VANDANBNN 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét