Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2019

THƠ BẠN THƠ 9. THƠ NGƯỜI THƠ VIỆT Ở NƯỚC NGOÀI 52. Thơ LÂM QUANG MỸ (Ba Lan)



THƠ BẠN THƠ 9. THƠ NGƯỜI VIỆT Ở NƯỚC NGOÀI


52. Thơ LÂM QUANG MỸ
(Ba Lan)



Ở 
RELAZOWA VOLA

Trong vườn Sôpanh
khúc dạo đầu thánh thót
Từng giọt rơi rơi
đến chật cả không gian
Là tiếng nhạc
hay là tiếng khóc
Về sướng vui
hay đau khổ ngập tràn


TÔI VÀ THƠ TÔI

Đôi khi thơ tôi
như những sợi gió mỏng manh
còn sót lại sau từng cơn bão
vẫn gợi lên cảnh hoang tàn đổ nát.

Đôi khi thơ tôi
như đứa trẻ thơ
hồn nhiên vừa đi vừa hát
thấy của rơi bên đường không dám nhặt.

Còn tôi như chiếc lá khô cuối thu
gió đưa lạc về lối cũ
không biết buồn hay vui…


HOÀNG HÔN

Mặt trời trăng trối với ráng hồng,
Dòng nước xanh sẫm lại.
Nỗi nhớ trào thinh không.
Bên rừng kia tiếng ai vọng lên tha thiết
như chất đầy cả thế kỉ chờ mong.
Trên sườn núi vài ánh vàng sót lại.
Lạc tiếng chim khắc khoải gọi đàn.
Lũ cò trắng sải cánh bay uể oải
xa mờ dần giữa thế giới màu than.
Và gượng gạo núi bò thấp xuống.
Im lặng trùm lên, chờ đêm tan…


LÁ CỎ

Nhiều khi ta là lá cỏ
Dập dờn xanh mặt nước hồ
Nhiều khi ta là lá cỏ
Nổi chìm bao đợt sóng xô!

Nhiều khi ta là lá cỏ
Uống mưa suốt cả đêm dài
Nhiều khi ta là lá cỏ
Khát khô chờ giọt sương mai!

Nhiều khi ta là lá cỏ
Đung đưa dưới ngọn gió trời
Nhiều khi ta là lá cỏ
Nát nhàu dưới dấu chân người!…


BA MƯƠI NĂM
Thân gửi các bạn cùng sang
Ba Lan du học khóa 1965.

Rời Đất nước một chiều thu Hà nội,
con tàu đưa ta tới chân trời xa…
Tạm biệt Tổ quốc nghèo
(nhưng giàu những lời ca)
để ước mơ trải dài theo con đường sắt…
Những huyền thoại trong sách học trò
đang hiện lên trước mặt:
Trung Hoa bao la đẹp như khúc Đường thi.
Bai-can mênh mông, bát ngát Xi-bê-ri.
Mat-xcơ-va choáng ngợp hồn thơ dại…
Và Ba-lan, nơi ta dừng lại,
tới tận bây giờ đã ba mươi năm!

Ba mươi năm của bao cuộc thăng trầm.
Đã từng say sưa, đã từng day dứt…
Có lúc sống ngay gần kề cái chết,
thật, giả, trắng, đen chỉ khác có ngôn từ.
Ta đã sống nhờ cái khờ dại ngây thơ,
và hay nói những điều mình không nghĩ thế!

Ba mươi năm qua đi một thời non trẻ.
Ba mươi năm của ba cuộc chiến tranh.
Bạn có trải qua những đêm lạnh thiếu chăn,
bát mì sợi và đĩa rau muống luộc,
chiếc xe đạp lốp mòn dây chun buộc
lai con đi đạp vội trước hàng quà…

Lớp chúng mình „từ gian khổ sinh ra”,
nhưng chẳng chịu để đói nghèo khuất phục,
biết trả giá cho cái vinh cái nhục,
giữ lại cho mình một góc của riêng ta.

Ba mươi năm như một thoáng trôi qua.
Trên thảm cỏ xanh rờn bao kỉ niệm
vẫn e ấp những nụ hoa tim tím,
như tình yêu trong trắng âm thầm.

Và Em,
Em đã cùng anh đi trong ba mươi năm,
từ cái nhìn ban đầu chao nghiêng vành nón,
bao buổi hẹn hò, bao lần đưa đón…
vẫn một màu Hoa Trắng ấy, ngày xưa…
vẫn cái gì dìu dịu trong mưa;
vẫn cái gì lâng lâng trong nắng…

Dưới đáy Đại-dương-thời-gian,
những Hạt Trai lóng lánh
Ba mươi năm, ta vẫn giữ cho mình.

Warszawa, Mùa Thu 1995

Thơ Bạn Thơ 9/ Thơ Lâm Quang Mỹ (Ba Lan)
/ Mời đọc tiếp 53. Thơ Nguyễn Đức Bạt Ngàn ( Canada)/
VANDANBNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét