UỐNG RƯỢU VỚI LÊ ĐÌNH BÌ Ở SAN JOSÉ
ly rượu này ta rót cho người
thằng trời đánh mười năm vẫn vậy
đã mười năm giọng cười vẫn thấy
ấm lòng người bạn cũ phương xa
ta nhớ ngươi nên bất kể tuổi già
từ bờ đông đến bờ tây nước mỹ
thăm thằng bạn vong niên tri kỷ
mấy mươi năm nín thở ở quê nhà
ta rời quê dễ chừng hai mươi năm
nỗi buồn gãy súng vẫn căm căm
còn ngươi múa bút như gươm nhọn
dấu kín đường chiêu quá tuyệt trần
cầm ly uống cạn nghe bạn cũ
uống hết chiều đi trong mắt ngươi
uống cạn ân tình trong đáy cố
uống đầy kỷ niệm tuổi sáu mươi
này bì ngươi hãy rót nữa đi
hãy say một bữa có sá gì
ta biết lòng ngươi đầy uẩn khúc
lòng ngươi đau đáu buổi phân ly
này bì ta biết ngươi cảm khái
khi ta có mặt buổi chiều nay
ân tình bạn cũ trăm năm nữa
cũng vẫn tràn ly rượu vẫn đầy
không biết bao năm ngươi còn nhớ
ninh kiều hai đứa bước chân xiêu
những ngày rượu đế quên trời đất
hai đứa dìu nhau bóng ngã theo
thời đó hai thằng nghèo kiết xác
tù về không có nổi áo che thân
chợ trời kiếm sống ngày cơm cháo
tối ngủ không yên dạ phập phòng
rồi cũng qua đi rồi cũng qua
ta thương ngươi thương thật thương thà
ngươi thương ta tính tình chơn chất
ngươi miền trung ta nam bộ và
từ đó ta ngươi tình thân thuộc
ngươi tên lang bạt đến miền tây
giọt nước cần thơ ngươi uống mãi
cả đời ngươi uống vẫn còn say
còn ta bỗng chốc tên thua trận
ôm cả niềm đau tận đến giờ
bao năm chìm nổi đời xa xứ
biết đến bao giờ có giấc mơ
giấc mơ về lại cần thơ đó
về lại ninh kiều như thuở xưa
về lại rờ từng viên gạch cũ
ngắm chùm hoa phượng gió đong đưa.
BẬU VỀ
bậu về mắt liếc đong đưa
gió xuân đây mặt như vừa chín cây
bậu về má đỏ hây hây
ta mười lăm đã lòng say bậu rồi
bậu còn chơi ác nói cười
những câu dí dỏm chết đời ta chưa
bậu về nhớ nắng thương mưa
hình như cây cỏ cũng ưa bậu về
như là có chút nắng hè
như là có cả chùm me chua lừng
như là xoài tượng thơm giòn
thêm vào nước mắm chút đường khó quên
bậu về đại ngãi mình ên
bỏ quên kẹp tóc bắt đền tội ta
bậu quên là tại bậu mà
tại sao bậu bắt đền ta một đời
tội nầy không chịu bậu ơi !
CHIỀU CUỐI NĂM NGỒI BẾN NINH KIỀU
NGHE SÓNG VỖ
NGHE SÓNG VỖ
sóng vỗ bờ hãy cứ vỗ hoài
như con nước lớn ròng lênh đênh mãi
như đời ta bập bềnh trôi xa ngái
chiều cuối năm nghe lòng chùng cạn đáy
đón người về sông nước buồn hiu
tiếng đời ta rớt xuống bến sông chiều
bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng bao nhiêu
trở về đây nước chảy liu riu
trở về đây nước chảy liu riu
ninh kiều sáng đêm trong màu máu đỏ
ta lắng nghe triều lên con nước thở
thịt da ơi còn nồng ấm thuở nào
trở về đây ngồi nghe nước chảy xôn xao
ở trời tây ta nhớ cần thơ nôn nao
nhớ đến nỗi như ai cầm dao cắt thịt
nhớ đến nỗi máu tuần hoàn chảy nghịch
mà giờ đây ta ngồi ngắm bến sông xưa
bao nhiêu năm còm cỏi đong đưa
xóm chài mờ mờ trong đêm tối
cô lái đò mỏi mòn theo sông con nước đợi
áo bà ba phơ phất chuyến đò ngang
ta nhìn quanh cuộc sống đến ngỡ ngàng
chiều cuói năm nhìn bờ kè xám nghệch
cá lòng tong rỉa hoài con chuột chết
trôi bập bềnh theo lượn sóng lêu bêu
ơi cần thơ ơi bến ninh kiều
bao thế hệ chập chờn theo lịch sử
hoài công thôi tây đô giờ máu ứ.
Thơ Bạn Thơ 9/ Thơ Trần Phù Thế (Mỹ)
/ Mời đọc tiếp 77. Thơ Mai Hoài Thu (Mỹ)/
VANDANBNN
Thơ Bạn Thơ 9/ Thơ Trần Phù Thế (Mỹ)
/ Mời đọc tiếp 77. Thơ Mai Hoài Thu (Mỹ)/
VANDANBNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét