Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

THƠ BẠN THƠ 10 23. Thơ NGUYỄN VĂN GIA


THƠ BẠN THƠ 10
23. Thơ NGUYỄN VĂN GIA

QUẠNH VẮNG
THỀM RÊU


Đã trao ấn kiếm
buồn chi nữa
Buổi xếp hoàng bào
biệt cấm cung
Hỡi ơi
vua chúa còn mơ ngủ
Thì huống hồ chi
kẻ thứ dân
Trời vẫn xanh
trên thành quách cũ
Sao lòng người
quá đỗi rêu phong
Ngô đồng kia
buồn chi ủ rũ
Chẳng vàng rơi
cho kịp thu sang
Em tôn nữ
hay là quận chúa
Chờ ai đây
cửa phủ cuối chiều
Từ dạo mùa vui
không về nữa
Chỉ nghe lá rụng 
dưới thềm rêu


TÌNH CỜ ĐỌC THƠ
HẠ TRI CHƯƠNG
 


" Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi"
Thuở nhỏ
ông rong chơi
Về làng
khi tóc bạc
Trẻ con
không biết mặt
Chuyện đó
Cũng ... thường thôi
Quê tôi
giờ lạ hoắc
Người xứ khác
ở quanh
Họ sắm nhà
mua đất
Như mua ... quả ớt xanh
Tôi quanh quẩn
quê mình
Cho đến khi tóc bạc
Nghe giọng lạ
thất kinh
Cứ ngỡ 
mình đi lạc


TRÊN ĐƯỜNG ĐI LÀM SỔ ĐỎ
BỖNG NHỚ VƯƠNG THỰC PHỦ (*)


Chỗ mình ở
người năm xưa từng ở
Bao lớp người từng qua lại
nơi đây
Và mai sau
nơi này rồi sẽ có
Những chủ nhân
mình không rõ mặt mày
Nghìn năm trước cho đến giờ
vẫn vậy
Những biển kia
đã xanh mấy nương dâu
Trái đất hỡi
mình thăm chơi dăm bữa
Bịn rịn gì
rồi phút cuối cũng chia tay
Những vua chúa
vĩ nhân
và mỹ nữ...
Những vàng son một thuở
chẳng còn đâu
Thì sá gì
những sổ hồng sổ đỏ
Trăm thứ lợi danh
quá đỗi bọt bèo!

Xin cảm ơn ông -
Ngài Vương Thực Phủ
Lời ông xưa
chí phải đến bây giờ
Chỗ ta ngồi
ngày xưa từng có chủ
Và đừng quên
chỉ ở tạm mà thôi
(*) “Ngã kim nhật tại tọa chi địa,
Cổ chi nhân tằng tiên ngã tọa chi”
(Chỗ ta đang ngồi hôm nay thì người
xưa đã từng ngồi trước rồi
(Vương Thực Phủ)

BÂNG QUƠ

Trang giấy trắng
nhớ câu thơ
Cánh buồm nâu
nhớ bến bờ xa xa
Rứa mà
Người đó đi qua
Giả vờ đứng ngó
rất là bâng quơ


Thơ Nguyễn Văn Gia BNN đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét