Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

THƠ BẠN THƠ 10 / 33. Thơ HẠC THANH HOA


THƠ BẠN THƠ 10
 33. Thơ HẠC THANH HOA

CHÙM VẢI QUÊ NHÀ

Hình như có bóng ai theo dõi
Nên bước chân đi cũng ngập ngừng
Quay sang bỗng gặp ngay chùm vải
Chợt thấy tim mình rụng dưới chân.

Chùm vải còn tươi như mới hái
Vẫn còn vương chút nắng quê hương
Chợt nghe có tiếng chim tu hú
Ửng hồng trong lớp vỏ phong sương.

Ta đi những bước vô tình quá
Mắt quen nhìn những đám mây xa
Đâu biết bên đường chùm vải đã
Nhận ra người cũ của quê nhà.

Mấy chục năm quen đời lưu lạc
Quê cũ chìm sau lớp khói sương
Bỗng dưng gặp lại chùm vải chín
Chợt nhớ mình cũng có một quê hương.
  
Chùm vải vẫn là chùm vải cũ
Còn ta sống hết mấy kiếp người
Thân ở đồng xa, hồn ở núi
Với một vầng trăng bạc cuối trời.

Chùm vải bao dung và độ lượng
Nhìn ta không một chút oán hờn
Xin gởi hồn theo vầng mây trắng
Chút tình còn lại với quê hương.

ĐÊM TRĂNG PHƠI ÁO


Ngày mai đã hết quần áo mặc
Một bộ diện gần cả tháng nay
Ta lười trời đất còn nể mặt
Thì sá gì đôi trận gió bay..

Nhưng đêm trăng sáng trăng huyền diệu
Gác trọ lòng không bóng mây vương
Bạn vừa đi khỏi trăng vừa tới
Đem áo quần ra giặt đỡ buồn

Dưới bóng trăng mình ta một cõi
Đất trời im ắng giấc cô miên
Bên thau quần áo cao như núi
Nỗi buồn trong dạ cũng cao thêm
  
Trăng soi từng chỗ cho ta giặt
Áo quần trắng toát một mầu trăng
Vò từng chiếc áo nghe tim buốt
Lòng cũng sầu theo những nếp nhăn

Ta ngồi nhìn bọt xà bông vỡ
Mỗi bọt tan theo một phiến trăng
Tiếng của đời ai đang nức nở
Giữa tiếng đêm thu mộng xế tàn

Cố thức giặt cho xong quần áo
Ngậm ngùi vắt những ánh trăng trong
Trăng theo nước chảy về vô tận
Từng giọt trăng dư rụng xuống lòng

Đêm nay phơi áo trên sân thượng
Phơi cả đời ta giữa quạnh hiu
Phơi cả hồn ta trong sương lạnh
Một trời trong vắt bóng trăng treo..

Thơ Hạc Thanh Hoa/ Nguyễn An Bình đọc chọn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét