THƠ BẠN THƠ 10
34.Thơ
TRỊNH BỬU HOÀI
ÁO TRẮNG BÊN SÔNG
Áo ai vừa đến trắng
bên sông
Bỗng dưng ta ngát mộng
trong lòng
Áo bay dờn dợn hồn
sông nước
Và cả hồn ta, em biết
không ?
Em đẹp bao giờ. Ta thấy em
Khi áo vừa tan trên nước mềm
Cũng là khi sóng làm rung động
Chiều chiều dừng lại bến Cồn Tiên.
Em hãy ngồi yên để tôi mơ
Em hãy xa đi để tôi chờ
Biết chăng dáng ấy là bút ngọc
Và ta là mực dấy làm thơ .
Thơ viết thầm lên áo của người
Những dòng thơ đỏ thắm duyên tôi
Em mang về cõi nào em nhỉ
Thơ của tôi là hồn của tôi .
Em biết gì không, biết hay không :
Bên sông có kẻ mộng thành sông
Để trăm năm chảy mòn chân ngọc
Mà nghe áo ấy phất phơ lòng...
MÙA NƯỚC NỔI Ở PREK CHREY
Hàng cây còn soi bóng
Đôi bờ Mương Vú đâu
Chim run đôi cánh mỏng
Trong sợi nắng bạc đầu
Ta về như giấc mộng
Thao thức một bờ lau
Cánh đồng xưa hoá sóng
Vỗ mãi một chân cầu
Ta về theo gió lộng
Hồn phiêu dạt chân mây
Buồn lan căn nhà trống
Giữa nghìn trùng gió lay
Ta về bên bóng gáo
Nhìn từng cánh lá khô
Không tìm ra nguồn cội
Rơi giữa dòng hư vô
Ta về sông vẫn chảy
Âm thầm dưới đáy sâu
Lặng câm đời cỏ dại
Giấu mình trong bùn nâu
Ta tìm sông tìm đất
Chỉ thấy bóng xuồng câu
Hình như trong bát ngát
Mây trời soi bể dâu
Hàng cây còn đứng đó
Đôi bờ Mương Vú đâu…
Thơ Trịnh Bửu Hoài/ Nguyễn An Bình đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét