HÀNH TRÌNH
Giữa bận rộn của ngày cơm tháng áo
Vẫn an nhiên theo nhịp sống thanh lương
Đêm trần trụi trăng theo cùng nhịp bước
Em và tôi vừa nhập cuộc lên đường
Thà xông xáo với cõi người chìm nổi
Sống thanh bình đầy hạt lệ áo cơm
Ngày tháng gọi ngại ngần thân dấn bước
Mai dòng đời nhớ chuyện thật vàng ươm
Trăng với gió xô cổng ngày mở cưa
có ta về vui chân bước trăm năm
Vai sẽ khoác hành trang vừa phong nhụy
Tiếng em cười vang vọng đến xa xăm
Thềm đã đọng một sắc mầu rất lạ
Có ai cùng theo sóng nước hoan ca
Là yêu mến từ tay mình lận đận
Nắng vừa lên nhịp non nước thật thà..
ĐÊM NHƠN TRẠCH
(hành trình 2)
Đêm tĩnh lặng giữa bờ quê Nhơn Trạch
Mắt môi ngon nhìn ngắm gió trăng về
Em áo mỏng nép bên đời rất thật
Ta thi nhân ngồi vẽ lại mầu quê
Vườn nhà ai ánh trăng xuyên khe lá
mùa giòn tan từ cơn gió vô tình
Ta thi nhân ngồi vẽ lại mầu quê
Vườn nhà ai ánh trăng xuyên khe lá
mùa giòn tan từ cơn gió vô tình
Ta lật lại một chiều nào thưở ấy
Dáng em xinh ngày thơm sắc hương trinh
Buổi sông núi có bóng hình em gái
Gội trần gian và tắm nắng xuân thì
Dáng em xinh ngày thơm sắc hương trinh
Buổi sông núi có bóng hình em gái
Gội trần gian và tắm nắng xuân thì
Ta từ đó xây lầu tình cung đón
Rước em về vui vạt áo vu qui
Mùa cơm áo em theo về lận đận
Nợ nần nhau trong đáy mắt vô biên
Ngày sẽ thắm bởi trời xanh mây trắng
Đôi chân khôn và ý nghĩ thật hiền
Rồi dừng lại nơi sông hồ Nhơn Trạch
Mong bình yên theo nhịp sống an lành
Rước em về vui vạt áo vu qui
Mùa cơm áo em theo về lận đận
Nợ nần nhau trong đáy mắt vô biên
Ngày sẽ thắm bởi trời xanh mây trắng
Đôi chân khôn và ý nghĩ thật hiền
Rồi dừng lại nơi sông hồ Nhơn Trạch
Mong bình yên theo nhịp sống an lành
Mai giã biệt ta sẽ về thành phố
Bờ quê ơi còn đượm nét ân tình
Thơ Ngã Du Tử/ Nguyễn An Bình đọc chọn
116. Thơ LÂM TRÚC
CÁNH CHIM TRÊN BIỂN
Bờ quê ơi còn đượm nét ân tình
Thơ Ngã Du Tử/ Nguyễn An Bình đọc chọn
116. Thơ LÂM TRÚC
CÁNH CHIM TRÊN BIỂN
Mây trắng ngàn năm mây trắng bay
Biển không biết chảy. Cứ vơi, đầy…
Sóng vươn đầu bạc như bóng mẹ
Nghe hồn Tổ Quốc gọi đâu đây!
Ai biết ngày cha ông mở nước
Trường Sa dậy sóng để Sinh Tồn
San hô cát trắng, ngàn năm trắng…
Chàng trai đất Việt biết yêu thương
Quả bàng vuông đếm mùa bão tố
Chắt chiu từng hạt ngọc rây mưa
Mồ hôi, nước mắt, và nỗi nhớ…
Không ngăn anh vì nước quên mình
Ai biết thuở An Tiêm gieo hạt
Cây phong ba càng bão càng xanh
Triều cường nhấn đảo chìm vào nước
Đá mồ côi. Người vẫn tung hoành
Cô Lin đảo từng vang tiếng súng
Tay yêu thương ôm chặt quốc kì
Máu đồng đội tan vào biển mặn
Vòng hoa buồn theo nước trôi đi…
Một hạt cát cũng là Tổ quốc
Ngọn hải đăng định phận trăng sao
Kiêu hãnh giữa trời sâu biển rộng
Cánh chim bằng vỗ cánh bay cao…
CÔ GÁI CHĂM
CÔ GÁI CHĂM
Cô gái Chăm xứ Vĩnh
Trông vừa ngộ vừa xinh
Với chiếc khăn vuông đội đầu thật khéo
Đuôi khăn trễ sau vai như nũng nịu
Vành khăn ôm tròn cặp mắt to đen
Ngày năm lần vào Thánh đường thân quen
Em nghĩ gì khi lễ bái?
Thánh đường xanh màu ruộng đồng gò bãi
Mui tròn gợi những Linh Thiêng
Chân trần dịu bước đi êm
Đầy kính cẩn
Ơi này cô gái Chăm ơi!
Tự hào đứng giữa tuổi đôi mươi
Em tràn trề sức sống
Ở đâu trên cánh đồng sẫm màu nước nổi
Tôi nhận ra em trong chiếc xà rông đậm sắc màu Chàm
Và ở đâu giữa mùa gặt ngồn ngộn rơm vàng
Tôi nhận ra em mạnh mẽ, lại dịu dàng
Ơi người con gái Việt Nam!
Thơ Lâm Trúc/ Nguyễn An Bình đọc chọn
Thơ Lâm Trúc/ Nguyễn An Bình đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét