Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2020

THƠ BẠN THƠ 10 / 71. Thơ TUẤN NGUYỄN/ 72. Thơ NGUYỄN THỊ KIM NHUNG


THƠ BẠN THƠ 10
71. Thơ TUẤN NGUYỄN/ 72. Thơ NGUYỄN THỊ KIM NHUNG


71. Thơ TUẤN NGUYỄN 


GIẶT ÁO MẸ

Người ta mớ bảy mớ ba
Mẹ tôi áo vải mưa sa che đầu
Áo con mẹ giặt từ lâu
Áo mẹ chưa giặt con đau một đời

Hơn nửa đời đi qua 
chưa một lần con giặt
áo mẹ giặt gì 
hay con giặt lỗi con
Tấm áo nâu 
con không thấy những vết son
chỉ lấm bùn non ngày mưa dầm tháng chạp

Giặt hết được đâu 
những nồng nàn ấm áp
mùi mồ hôi 
mùi sữa mẹ ngọt ngào
Giặt áo mẹ 
con giặt những nỗi đau
Của đời mẹ đi qua làm sao sạch được

Vết lấm bụi đời 
có thể trôi đi nhờ nước 
nhưng giọt máu sinh con ra 
dính áo mẹ mãi còn
Vò  rát bàn tay 
không thể nào giặt sạch lòng con
Xin lỗi mẹ chữ hiếu đạo vuông tròn
con chưa trả nổi 


ĐÊM ĐÔNG MƯA NHỚ MẸ

Mẹ tôi đi chợ thôi mà!
Tôi kêu khản cổ nhưng bà không thưa
Lạy trời hãy dứt cơn mưa
Thế nào mẹ cũng đội trưa nắng về...
Đấy là cái thủa u mê
Giờ ngồi vo nắm đất quê nhói lòng
Đắp lên áo mẹ ngày đông
Mẹ ơi có ấm lòng không đêm về

Mẹ tôi đi chợ tết quê
Tôi ra đón tận chân đê đầu làng
Mặt trời đứng bóng chang chang
Kìa ai như mẹ nhặt khoan bước dòn...
Đấy là cái thủa trăng non
Đấy là cái tuổi khi còn mười ba
Ước gì trở lại xuân qua!
Để con vòi mẹ gói quà ngày xưa
Đêm nay trời lại đổ mưa
Cuộn vòng khói tỏa hương đưa mẹ về
Đêm nay tôi lại ngủ mê
Tôi kêu khản cổ mẹ về, mẹ ơi!

Thơ Tuấn Nguyễn/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


72. Thơ NGUYỄN THỊ KIM NHUNG

NGƯỜI CON GÁI THỨ HAI

Kim đồng hồ di dịch
Mỏi mệt kéo ngày tháng lê thê
qua những mùa không tuổi
Dòng sông di dịch
Bồi đắp miền lãng quên

Khuya
Những hạt mưa đỏng đảnh trên mái tôn
Thầm thì
Hình như lời hối tiếc
Sao không rơi xuống một mầm cây
Ừ nhỉ, sao cứ là hối tiếc
Khi không thể quay về ngày xưa

Những ngày lạnh nhất của mùa đông    
Em nhớ anh bằng tất cả những việc em làm
những điều em nghĩ
Em sợ quên anh cuộc sống thôi ý nghĩa
Anh là niềm tin

Năm tháng khoác trên mình chiếc áo lãng quên
Quàng lên cổ chiếc khăn nỗi nhớ
Những chuyến xe chở ngày đi vội
Giữa đôi bờ anh chọn phía không

Mẹ bảo: “Kỷ niệm là tấm thảm đẹp
thi thoảng đem ra phơi”

Em chỉ là người con gái thứ hai
Anh nói thế trong một đêm mất ngủ.


THIẾU PHỤ VÀ ÁNH TRĂNG


Những đêm trăng non
người thiếu phụ không ru con
bằng tiếng hát của mình
lời ru ngủ quên trên núi
Tiếng khóc ơ hờ
dội  trăng vàng tươi tưởi
dòng suối khuya lẩn lánh ngại ngần
người vội đi rơi cái nhìn nhát nhúa
đã không còn ngọn lửa
đủ sưởi ấm lòng nhau
những Khau Vai chỉ còn trong chuyện kể

Có bông hoa lặng lẽ trở mình
không giữ nổi giọt sương lơ đễnh
ngàn ngàn tiếc nuối
tan trong buổi bình minh

Những đêm trăng non
người thiếu phụ không ru con
bằng tiếng hát của mình
con cào cào ngủ sương
mơ ngày mai đầy nắng.


LẠC

Ngày ta chia tay
đàn chim không về trên giàn hoa giấy
mây bỏ đi theo gió quên hẹn ngày về
cây bàng mùa đông chưa trút hết lá
cuống bướng bỉnh bám cành
rồi sẽ rụng thôi

khi trời bước sang mùa
đừng hỏi em đàn chim đã đi đâu
và ngày mai chúng còn trở lại
em nào có biết…

bức tường gạch loang lổ
đã lâu người ta quên quét lại
em chưa quên người cũ
nỗi nhớ phủ đầy rêu
đâu đó
tiếng ghi-ta rơi vãi
hình như là bản ro-man
của người bạn chơi chưa thành thạo
đừng nhìn em nữa 

khói
  trời chư tan
ta chỉ là con ong chiều bay lạc..

Còn lại

rồi thì 
mọi thứ cũng ra đi
còn ai nhớ nụ cười xót nắng

đêm đông lẳng lặng
gió nằm in không dám trở mình
những mất mát thi nhau đồng hiện
lâu rồi anh không còn nhắc về mùa cải đắng
vàng hoa xao xác mấy mùa
dạo ấy chúng mình không nói dối
và tóc em dài hơn

đôi lần trong vườn hoa thành phố

em gặp mầu áo cưới ngày xưa
từa tựa hình tan vỡ

sau cùng sẽ là nước mắt
nước mắt luôn là kẻ đến sau
nhưng không lỗi hẹn bao giờ..

Thơ Nguyễn Thị Kim Nhung/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét