VĂN BẠN
VĂN 1/ TOÀN TẬP
Nhiều tác giả/ Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương/
NXB Văn Học ấn hành 1.2013
5. Văn Truyện
PHÙNG THÀNH CHỦNG
NGHIỆP
CHƯỚNG
Hoàn hơi bị ấm đầu, cho
nên để phân biệt với những Hoàn khác, người ta gọi Hoàn là Hoàn âm lịch.
Vì âm lịch Hoàn lấy vợ muộn- mãi đến năm Hoàn đã ở cái tuổi 37,
lão Thủ (bố Hoàn) mới lo được vợ cho Hoàn. Vậy mà từ bấy đến nay, 5 năm rồi vẫn
không thấy vợ Hoàn chửa đẻ gì. Hoàn béo khỏe, Trâm vợ Hoàn (dưới Hoàn 5 tuổi)
trái lại, trông cứ khô đét như người teo cơ...
Không biết bao nhiêu lần, lão Thủ
giục Hoàn: Anh phải bảo chị ấy đi bệnh viện khám xem thế nào chứ! Hoàn chỉ ậm
ừ. Nhiều lần như thế, lão Thủ phát cáu: Thế nào? Hoàn nhấm nhẳng: Chẳng có thế
nào!- Chẳng thế nào mà đến bây giờ “nó” vẫn cứ đuồn đuỗn như con cá rô đực?!
Hoàn không nói gì. Lão Thủ đấu dịu: Tôi với mẹ anh già rồi. Phận trai có mình
anh, chứ... nếu được thằng nữa thì tôi mặc xác. Hoàn vẫn lì ra. Lão Thủ tức
nghẹn họng mà không biết làm thế nào(!) Sốt ruột, nhằm lúc chỉ có mình Trâm,
lão Thủ bảo thẳng:
- Tôi lấy vợ cho con để lo sau
này có người nỗi dõi tông đường, trông nom giữ gìn đất hương hỏa, chứ không
phải là... lấy về để làm cảnh!
Hơi bị bất ngờ, Trâm chưa nói gì,
lão Thủ đã tiếp:
- Chị phải đi khám xem thế nào
để... còn liệu. Đàn bà sinh nở có thì... Lão Thủ
chưa nói xong, Trâm đã bưng mặt khóc:
- Con khổ lắm bố ơi!
Lão Thủ ngờ ngợ:
- Sao...?
Trâm nghẹn ngào:
- Con và nhà con đã đi khám
rồi...
- Khám rồi?
- Vâng!
- Thế...?
Trâm tức tưởi:
- Họ bảo... nhà con... bị... vô
sinh...
- Lão Thủ đứng lặng. Hai mắt trợn
trừng, mồm lão như bị nhét giẻ- cứ há ra mà không kêu lên được! Ừ nhỉ, tại sao
lão không nghĩ đến điều đó? Tại sao trước đây, lão chỉ lệch về một phía mà cho
rằng Trâm chính là nguyên nhận của sự trục trặc, để đến bây giờ lão mới
ngã ngửa người ra...?!
Thật trớ trêu, lão đã tính đến
chuyện tìm một đám khác cho Hoàn. Vì vậy, để khỏi mang tiếng với làng
nước là bỗng dưng giãy vợ cho con, lão đã rốt ráo giục Trâm đi khám để có cớ. Vậy
mà...
Hốt hoảng lão chạy sang buồng
bên:
- Này...!
Đang nằm trên giường, nghe lão
gọi giật giọng, bà Thủ vội vàng ngồi dậy xớ rớ đưa đôi chân xuống đất quờ quạng
tìm dép:
- Ông gọi tôi?
Lão Thủ đã đứng sừng sững trước
mặt bà Thủ:
- Hỏng... rồi!
Bà Thủ ngây mặt. Lão Thủ tiếp:
- Thằng Hoàn nhà mình đi khám,
người ta bảo... bị vô sinh!
- Vô sinh... là... là... thế nào
hở ông?- Bà Thủ ngơ ngác.
Hai mắt lão Thủ như lồi ra khỏi
tròng. Lão dằn giọng:
- Là không có con, là suốt đời
làm ông mãnh, là... (đang định nói... là tuyệt tự nhưng lão đã kịp dừng lại)...
là... thế chứ còn gì nữa!
- Không ngờ bà Thủ thản nhiên:
- Ôi dào, nó không có con thì đã
có con cái Kim. Tưởng gì...!
Không chờ để được nghe những câu
như thế, lão Thủ rít lên: Đồ... ngoại bang! Và chỉ một chút nữa thì lão
đã chồm đến bóp cổ con vợ khốn nạn đã trở nên vô tích sự- không còn khả năng đẻ
đái từ ngót hai chục năm nay! Lão nấc lên, nghẹn ngào như chính lão đang bị bóp
cổ. Ôi! Giá như lão biết được sớm hơn thằng con lão như thế! Giá như lão còn trẻ...-
Lão chồm đến...- Nhưng hai chân lão bỗng chới với như bị bước hụt. Mồm ú ớ, hai
mép sùi bọt, lão từ từ khụyu xuống rồi đổ vật ra ngay dưới chân giường. Bà Thủ
sợ đến ríu lưỡi:
- Trâm ơi...!
Đến lượt Trâm chạy sang hốt hoảng
cùng bà Thủ bế thốc lão Thủ lên giường. Vội vàng lo mấy đồ đánh gió bọc vào
chiếc khăn mùi soa, Trâm đưa để bà Thủ đánh gió cho lão. Được một lúc, chân tay
lão ấm dần. Gương mặt đã thấy thần sắc của lão bỗng dưng động đậy. Lão từ từ mở
mắt. Trâm nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên trán lão. Ngước lên, nhìn thấy Trâm,
lão Thủ chớp chớp đôi mắt đờ dại. Mồm lão mấp máy. Lão thảng thốt:
- Con ơi!
Bất giác, Trâm không cầm được
nước mắt. Từ hai hố mắt già nua của lão Thủ những giọt nước mắt cũng ứa ra lăn
xuống hai bên thái dương.
***
Kim- con gái lão Thủ lấy chồng đã
từ hơn chục năm nay. Hai nhà tuy trong phố, ngoài làng nhưng cùng xã và
cách nhau chỉ độ hơn cây số. Vợ chồng Kim mải làm ăn buôn bán, cả năm may ra
được một lần- ấy là vào dịp tết nguyên đán, mới thấy vợ chồng con cái đặt chân đến
cổng nhà ông bà ngoại! Nhưng độ này thấy Kim thỉnh thoảng lại đồng quà tấm
bánh về thăm vợ chồng lão Thủ. Hai thằng con Kim, đứa lên chín, đứa lên
năm, thì vài ngày một lần vào với ông bà ngoại. Mới đầu lão Thủ cũng vô tình
không để tâm đến và coi là chuyện bình thường. Nhưng rồi lão ngợ ngợ, cảm thấy
sự việc cứ như là được thực hiện theo một kế hoạch đã được sắp đặt từ trước
(?!) Cho đến một hôm, vô tình lão nghe lỏm được cuộc đấu khẩu của hai đứa cháu
ngoại ở sau nhà: Mẹ bảo bác Hoàn không có con. Ngày sau tao ở ngoài kia, mày
ở trong này- Ứ phải! Em thấy bố bàn với mẹ là sẽ bán đi, mua miếng khác ngoài
phố...
Thì ra thế! Thảo nảo...! Không
muốn lộ cho hai đứa cháu biết mình đã rõ chuyện, lão Thủ giận sôi máu nhưng
phải cố nén: Thì ra âm mưu của vợ chồng nó gớm thật. Để rồi xem vợ chồng nó giở
những trò gì. Nhưng... ai đã nói với vợ chồng nó? Chờ hai đứa cháu về khỏi, lão
Thủ túm ngay lấy bà Thủ: Ai đã đem chuyện thằng Hoàn nói với vợ chồng cái Kim?
Bà Thủ còn đang ú ớ chưa biết trả lời ra sao, lão Thủ đã rít lên: Trong nhà
chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Cứ tin gái già, không khéo có ngày mất nước! Đúng
lúc đó thì Hoàn đi đâu về. Nếu không sự thể không biết rồi sẽ ra sao...
Mấy hôm sau, hai đứa cháu lại dò
vào, mang theo cả quần áo, sách vở: Bố mẹ chúng cháu bảo vào ở với ông bà ngoại
cho vui. Hàng tháng, bố mẹ cháu sẽ gửi tiền và gạo vào... Lão Thủ điên tiết: Về
bảo thằng Trọng Thủy với con Mỵ Châu nhà chúng mày, tao không phải như An Dương
Vương. Từ rày trở đi, vợ chồng, con cái đừng có đặt chân đến cổng nhà tao làm
gì cho bẩn. Xéo! Hai đứa cháu ngoại chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, sợ quá bỏ cả
quần áo, sách vở chạy mất...
... Mấy tháng sau, bỗng một hôm
bà Thủ thì thầm với lão Thủ vẻ quan trọng: Này ông, hình như... con vợ thằng
Hoàn nó chửa! Không ngạc nhiên, cũng không ra biết rồi, lão Thủ buông một
câu: Thế à! Bà Thủ rụt rè: Tháng thứ ba rồi! Mà tôi để ý, thấy nó cứ
khóc dấm, khóc dúi. Hình như... không phải là... nó “ấy” với thằng Hoàn! Lão
Thủ trừng mắt: Ai bảo bà thế! Bà Thủ ấp úng: Thì... ông chẳng bảo với
tôi... là thằng Hoàn...? Lão Thủ ớ ra...! Thật không may cho Kim đúng lúc
đó bỗng dưng mò đến. Lão Thủ sực nhớ đã mấy tháng nay Kim mất mặt. Gần đây lão
lại mấy lần thoáng thấy bóng Kim ngoài cổng nhưng vì lão ở nhà, Kim thập
thò không dám vào. Cách đây mấy ngày, có việc đi đâu về, lão lại bắt gặp Kim từ
trong ngõ đi ra. Loạn âm thật rồi! Lão Thủ quay sang Kim: Giặc bên
Ngô không bằng bà cô bên chồng! Cút! Kim há mồm vừa toan cãi lại, lão Thủ
đã vào nhà vớ lấy chiếc điếu cày chạy ra...
Nhưng Kim đã không còn đứng ở đấy
nữa...
***
Suốt thời gian Trâm có mang, Hoàn
không ra vui cũng không ra buồn. Lầm lì, ít nói- thì vốn dĩ Hoàn vẫn lầm lì, ít
nói. Chẳng có gì ở Hoàn chứng tỏ hạnh phúc của một người sắp được làm bố. Nhưng
bảo Hoàn dửng dưng cũng không phải! Cứ như là chẳng có chuyện gì xẩy ra- như
Trâm có mang hay không thì cũng thế! Hoàn hiện diện trong gia đình như một cái
bóng. Gần đến ngày Trâm nằm chỗ, tất cả- từ tã lót, xô màn, cho đến quả chanh,
lát cam thảo, vợ chồng lão Thủ đều phải lo liệu, chuẩn bị. Thì có ai bảo cho
Hoàn biết(!) Mà những việc như vậy Hoàn đã được lo bao giờ?! Buổi sáng hôm Trâm
trở dạ, Hoàn cũng không có nhà. Bà Thủ dìu Trâm đi trước, còn lão Thủ thì tay
xách nách mang các thứ cần thiết, lếch thếch theo sau. Cũng may trạm xá gần
nhà. Ra đến nơi, Trâm được đưa ngay lên bàn đẻ. Tất nhiên là lão Thủ phải đứng
ngoài. Lòng dạ bồn chồn, chưa đến nửa tiếng đồng hồ mà lão Thủ ngỡ như nửa năm.
Trâm đẻ ngay. Con so mà Trâm đẻ dễ quá. Vừa nghe tiếng Oa... oa...- Hình
như chỉ chờ có thế, lão Thủ quên cả giữ gìn, vội vàng xô cửa bước vào.
Người nữ hộ lý ngẩng lên, cười chia vui với vợ chồng lão:
- Mừng cho ông bà nhé! Cháu
trai...
Trăm nghe không bằng một thấy,
trăm thấy không bằng một sờ- Như để chắc chắn, lão Thủ run run đưa tay sờ chim
đứa trẻ. Không còn nghi ngờ gì nữa, hạnh phúc thực sự đang ở trong tay. Lão Thủ
ngẩng lên ngơ ngác- một lần nữa lão muốn kiểm tra liệu có phải lão đang mơ
ngủ(?) Gương mặt lão bệch ra, đờ đẫn như gương mặt của kẻ mộng du. Thì đứa trẻ
vẫn đang khóc ngằn ngặt! Bất giác, lão Thủ đưa hai tay ôm mặt, khóc tu tu...
***
Một tháng sau ngày Trâm đẻ.
... Sáng hôm ấy, nấu chín nồi
cơm, bà Thủ vẫn không thấy lão Thủ dậy. Thường khi chỉ Hoàn là dậy sau cả nhà,
còn cứ tầm bà Thủ hoặc Trâm dậy nấu cơm là lão Thủ cũng trở dậy quét dọn, xúc
rửa ấm chén, hoặc cho lợn, cho gà ăn. Nhưng hôm nay...
Lúc đầu nghĩ có lẽ lão mệt, để
cho lão ngủ, bà Thủ không gọi. Không ngờ lúc bà Thủ vào đánh thức lão dậy ăn
cơm thì lão đã chết tự lúc nào!
... Buổi chiều hôm trước cúng mụ
(đầy tháng) cho thằng Vỹ (tên lão Thủ đặt cho thằng bé), lão Thủ còn dặn bà Thủ
đi chợ mua đủ 12 thứ quà và các thứ về để làm cơm. Hoàn đi làm vắng. Bà Thủ đi
rồi, lão cứ quẩn quanh bên Trâm. Cuối cùng, lão rụt rè: Chị đưa tôi bế nó
một tí! Trâm đưa thằng Vỹ cho lão. Tay lão
run bắn. Gương mặt lão giật giật. Lão nhìn thằng bé như hóa đá. Có lẽ từ ngày
Trâm đẻ, hôm nay lão mới được ngắm nó kỹ đến thế! Nhìn cử chỉ lão âu yếm thằng
bé, trông cũng mủi lòng. Bỗng nhiên lão gục mặt xuống mặt nó. Hai vai lão run
lên. Lão khóc nhưng cố kìm không để bật ra thành tiếng. Bất giác Trâm cũng cúi
xuống nghẹn ngào...
Thằng Vỹ khóc thét lên, mặt nó đã
nhòe nhoẹt nước mắt lão Thủ. Trâm vội vàng đón lấy thằng bé. Lão Thủ ngập ngừng
như muốn nói với Trâm một điều gì đó nhưng lại thôi...
Lão có đau ốm gì đâu. Vậy mà...!
Ai cũng bảo lão trúng gió. Duy
chỉ có một người ngờ ngợ về cái chết của lão. Ấy là Trâm...
***
50 năm sau...
Lão Thủ có ngờ đâu mảnh đất và
dòng huyết thống mà lão quyết tâm bảo vệ bằng mọi giá, cuối cùng chỉ truyền
được đến một đời. Năm 25 tuổi, Vỹ lấy vợ. Ngoài 30, vợ chồng Vỹ vẫn không có
con. Khi đi bệnh viện khám mới biết... Vỹ lại vô sinh!
Sau khi vợ chồng Vỹ mất (trước
sau một năm và cùng mới ở tuổi 49) vì vợ chồng Vỹ không có con, người ba họ- họ
đằng bà Thủ, họ nhà Trâm, họ vợ Vỹ- tranh giành, kiện tụng nhau để được hưởng
thừa tự miếng đất...
... Trải qua bao nhiêu biến thiên
dâu bể, đến nay không còn ai xác định được vị trí miếng đất ấy bây giờ ở đâu...
Văn truyện Phùng Thành Chủng/ Tác giả gửi
bài
Hoàn hơi bị ấm đầu, cho nên để phân biệt với những Hoàn khác, người ta gọi Hoàn là Hoàn âm lịch. Vì âm lịch Hoàn lấy vợ muộn- mãi đến năm Hoàn đã ở cái tuổi 37, lão Thủ (bố Hoàn) mới lo được vợ cho Hoàn. Vậy mà từ bấy đến nay, 5 năm rồi vẫn không thấy vợ Hoàn chửa đẻ gì. Hoàn béo khỏe, Trâm vợ Hoàn (dưới Hoàn 5 tuổi) trái lại, trông cứ khô đét như người teo cơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét