Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 21. Đỗ Trọng Khơi/ 22.Ngọc Khương/ 23. Bùi Nguyễn Trường Kiên/ 24. Nguyễn Ngọc Kiên.

tho ban tho

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)

THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

21.Đỗ Trọng Khơi
22.Ngọc Khương
23. Bùi Nguyễn Trường Kiên
24. Nguyễn Ngọc Kiên



21. Thơ ĐỖ TRỌNG KHƠI

VÔ VI


Hoàng hôn xuống da diết
lá vàng lên mênh mông
ngoài năm ngón tay nhỏ

là vô cùng, hư không!



KHUYA

Lịm vào hơi thở thời gian
hoa tàn, lá rụng, sương lan kín trời
không gian không một vết lời
khuya ngân thoảng một tiếng cười con mơ.



CHIỀU

Chiều đựng vào một giấc mơ
nắng trong chiếc áo đã lờ mờ sương
chân mây liền với con đường
làng xa gõ một tiếng chuông lên chiều


THU CẢM


Nắng mỗi sớm mỗi mỏng
 
mây mỗi trưa mỗi trắng
sương mỗi chiều mỗi nặng

Gió mềm đưa hương mọng
chợt thèm dắt lá vàng
trốn vào thời gian thẳm...



SONG ẨM

Ta một buổi bên chú mèo nhỏ
có chén rượu đầy, cho mèo miếng cá ngon
mèo khoái chí kêu “meo” tròn ve mắt sướng
ta cười vui mặt rượu hóa nhật hồng

Rồi mèo nhỏ mất, ta còn lại
hôm nay ngồi song ẩm với hoa
nâng chén rượu nồng tưới lên hoa mấy giọt
nghe bâng khuâng trời đất giao hòa

Lại nghĩ, mèo có tiếng kêu “meo” thay lời cảm tạ
hoa dâng hương thơm thế nghĩa tương đồng
mai đây gặp bạn trà dư tửu hậu
kể chuyện này bạn có thuận tình không?


Thơ Đỗ Trọng Khơi/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


22. Thơ NGỌC KHƯƠNG


TRĂNG NHẬT LỆ
 

Gửi về Đồng Hới thân yêu

Vầng trăng ngày xưa ấy
Như mắc vào ta đây
Nửa mặn mòi miệt bể
Nửa hương hoa hồng bay...

Vầng trăng ngày xưa ấy
Lấp lánh nghìn sao băng
Ta như con còng gió
Ngập ngừng... theo ngấn trăng

Ôi vầng trăng Nhật Lệ
Gom từ vạn thương đau
Nhặt từ muôn cát bể
Nghìn trùng, xin nhớ nhau!

Em ơi vầng trăng ấy
Giọt lệ vàng nhớ nhung
Như ngọn đèn bên cửa
Thao thức đến khôn cùng!...



KÝ ỨC LÀNG TÔI


Làng tôi
Làng cù lao
Quanh năm cồn cào sóng vỗ
Tiếng gõ chài khua đổ sao đêm

Làng tôi, chăn bao bố gió chích bầm đông
Nón lá tre lửa châm sém hạ
Tháng tám dắt trâu trốn lũ
Đường lầy, mẹ trượt bờ ao

Làng tôi nghè tiến sĩ trơ đá đời nào
Đền nhà quan mọt rên ngày giỗ
Thánh đường chuông nhoè tháp cổ
Cánh cò bạt vía hoàng hôn...

Làng tôi một người bệnh, nháo nhác cả thôn
Một người sinh, chật nhà than lửa
Một người mất, trắng đồng khăn rủ
Một người đi xa, thương lím đò ngang!

Làng tôi đàn ông giọng oang oang
Điếu thuốc lào vỡ nhà ba chuyện tếu
Vịn câu cười qua tháng năm lắt lẻo
Tình đầy như bát nước chè xanh

Làng tôi qua bao cuộc chiến tranh
Lá lành đùm lá rách
Có bà mẹ mấy người con mất tích
Đêm ngâm Kiều khuây khoả những buồn đau

Làng tôi con gái mắt bồ câu
Yêu ai như đinh đóng cột
Chẳng mượn vầng trăng thề thốt
Mà suốt đời vẫn sóng sánh lòng nhau

Tôi lớn lên ngụp lặn dưới chân cầu
Tay lấm láp bắt con còng làm bạn
Chân tứa máu bởi mảnh hàu, mảnh hến
Da cháy rần trong nắng quái miền Trung...

Tôi đi xa mang theo cả quê hương
Đêm trăn trở nghe trăng vàng quẩy song
Những đôi mắt bồ câu tròn xoe, mơ mộng
Và tiếng gõ chài khắc khoải gõ mòn tôi!

Thơ Ngọc Khương/ Tác giả gửi bài


23. Thơ BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN

NỖI BUỒN CỦA PHÍM ĐÀN
 VÀ THẦN VỆ NỮ


Tiếng ai gọi khẽ ngoài song cửa
Giật mình tỉnh giấc gió gọi mưa
Người đi độ ấy xuân vừa mới…
Để lại tình non cũng mới vừa…

Đàn sao lặng lẽ từ dạo ấy
Có hiểu chăng lòng ai đó. Hay
Đàn hờn đàn giận đàn im tiếng
Buốt giá riêng ai suốt những ngày

Tượng thần vệ nữ cười hay khóc
Như ngóng trông ai đáp tiếng lòng
Mưa rơi gió rét đêm nay. Có
Hai trái tim buồn thổn thức trông

Về đi người hỡi về đi chứ
Để đàn bớt lạnh mấy đường tơ
Để thần vệ nữ thôi hờn dỗi
Để dáng ai kia bớt thẩn thờ

Khẽ khàng tiếng guốc ai về đến
Giật mình vệ nữ ngước trông lên
Đường tơ rung phím bài ly hợp
 Cửa mở – ngoài hiên tiếng sấm rền!


Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên/ Dung Thị Vân đọc chọn


24. Thơ NGUYỄN NGỌC KIÊN

ĐÊM ĐỒNG VĂN


Sương mù vây bủa trắng đất trời
Cái lạnh biên cương tím tái người
Cô gái Hơ-mông bên bếp lửa
Thơm mùi ngô nướng tới miền xuôi.
Hà Giang, 11/2013



GHI Ở CỔNG TRỜI

Vượt dốc cheo leo tới cổng trời
Dưới chân mây trắng lững lờ trôi
Đôi gò thấp thoáng trong hư ảo
Như tự ngàn xưa vẫn đợi người.
Quản Bạ, 11/2013


KHÓM HỒNG TRƯỚC SÂN

Một khóm hồng xanh ở trước sân
Mưa sa gió giật đã bao lần
Sớm nay bỗng nở bừng dăm nụ
Kịp đón xuân về với chủ nhân.
Nam Định, 1/ 2014

Thơ Nguyễn Ngọc Kiên/ Trần Nhương đọc chọn

/ CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét