Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 18. Thi Hoàng 19. Phùng Văn Khai 20. Đỗ Văn Khoái

tho ban tho

NHIỀU TÁC GIẢ

Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
18. Thi Hoàng
19. Phùng Văn Khai
20. Đỗ Văn Khoái



18
. Thơ THI HOÀNG


NGƯỠNG MỘ HOA SEN 

Bùn non ngoan ngoan
Và đờ đẫn và im lìm và nhuần nhuyễn
Nước trong sáng cứ như muốn vùng vằng mà không dám
Bởi hương sen quá đỗi dịu dàng.

Hoa sen không định thơm
Không định thơm thì mới thơm như thế
Rất tự nhiên là ta nhớ mẹ
Mẹ quá xa rồi!

Để ta thành con cái của làn hương.
Ta ra điên hay trời bỗng khác thường
Không có hương sen thì trời sẽ sập
Không có hương sen thì ta thối nát
Song, đấy là điều không dễ có ai tin!


CHÂN DUNG ÂM BẢN 

Có hồn ai đó bay về trời
Mặt người cùng mặt nước bay hơi
Dòng sông như chảy từ hương khói
Ai đó gọi và mình vừa ơi

Biết rõ mười mươi đang giữa đêm
Đa mang vẫn mở mắt ra nhìn
Ta là cái gã chưa hề có
Tiếng chó ngoài xa sủa nhắn tin

Đèn chết ở đâu trong góc tối
Đột nhiên lóe sáng đốt xương cùng
À ơi! Lóe sáng ru mù tịt
Những hạt cơm thừa ngủ dưới vung

Ai đang lùng sục trong xương cốt
Nhức buốt lần mò đi hành hương
Ta thấy ta ngày càng nhỏ tắp
Như chân hương cắm mả ven đường

Hỏi muỗi xem mình đang ở đâu
Vo ve tiếng muỗi thả dây câu
Ta dẫu nghỉm chìm nghe vẫn thấy
Hơi ai thở ấm cả da đầu


TIẾNG TRƯA  

Nắng gió vun cao từng đống
Trời xanh nhìn thẳng vào tim
Chuông chùa rung như áo mỏng
Dậu thưa văng vẳng hoa bìm

Tiếng ve luồn qua trôn kim
Hương thơm vào không khép cửa
Tình thương ủ chín nồi cơm
Lòng tốt đang cho con bú

Quả đắng muốn trèo cao thế
Mùi hôi đòi vẽ chân dung
Thông không sao, không sao cả
Trước sau còn có vô cùng

Có một con kiến ung dung
Chững chạc bò qua vất vả
Có một thảnh thơi chiếc lá
Bâng khuâng chán rồi bâng quơ

Ai như chiếc kẹo vàng mơ
Ngọt sắc giữa trưa thăm thẳ
Thịt da nhòa vào im ắng
Khoảng không gõ cùng kêu mà.


TỰ THÚ 

Ngày nép vào mắt mở
Đêm nép vào mắt nhắm
Tôi rình mò sự hoàn thiện đến cỗi cằn xương thịt
Hóa ra một khoảng không yên lành là mẹ của ước mơ
Còn nhịp bước tự nhiên của bàn chân, thế nghĩa là triết học
Ngồi gãi lưng dưới bóng cây
Làm lụng mệt bã ra và ngáp
Trước mặt không có ai thì hạnh phúc vô cùng

Giày dép trẻ con đâu phải chuyện đùa
Có thế có thiên thần trong xó bếp
Đâu phải chuyện tầm phào ba láp
Lỡ một chuyến phà, trời sắp mưa trước mênh mông sông nước
Nỗi thất vọng trong mắt người đàn bà như thể một kỳ quan

Lâu lâu có người được phong thánh
Lâu lâu có kẻ bị tử hình
Nhân loại nói chung thích những gì đặc biệt
Tội lỗi xin hãy chừa tôi ra, bởi vì tôi sợ chết
Còn làm thánh nhân ư? Tôi sẽ tự nghi ngờ mình
Nỗi nghi ngờ rắn câng như quả đấm giáng vào giữa mặt

Tôi là kẻ thất thường hoang tưởng
Từng tạo ra những hốc tối om cho sự thông minh ngồi im
Rồi đột nhiên nhảy xổ ra đâm chết tâm hồn
Tôi đã ghé tai nghe miệng vết thương
Tưởng có tiếng thơ ngân lên ở đó (?)
Thôi xin, thôi xin dù lặng im làm ruột gan đắng ngắt
Nhân bản thấy thế nào về một chiếc răng sâu?
Dù nó đau theo kiểu Phờ Rớt hay Man Tuýt thì rốt cuộc là đau
Cái đau khúc chiết và nhói sáng
Cho ta nhìn dọc cơ thể mình
Chỉ có sự hài lòng là già nua, còn nỗi đau thì trẻ trung sức
Xin già trẻ nương tựa bảo ban nhau

Đồng hồ trên tường chết tự bao giờ
Cứt thạch sùng trên bìa sách cũ
Những bần tiện trong đầu như lũ gián khôn ngoan trong tủ
Bật que diêm châm điếu thuốc làm lành
Không hiểu sao... ảnh cha trên bàn thờ nhìn mình căm giận thế

Thôi xin, mỗi sớm mai như cằm cô gái đẹp
Xin quốc gia như nền nhà, có thể lăn ra ngủ
Xin chính trị cao sang như nước sạch
Có thể dìm chết người, có thể nấu cơm ăn
Xin đừng ai ném gạch đá phải cô con gái của tôi bé bỏng
Xin đừng tuột chỉ áo quần ở nơi tôn nghiêm
.. Vâng, tôi không tin là tôi kiểm soát nổi mình
Tôi xa lạ với chính tôi
Như mảnh trăng giữa trời nhìn trăng dưới đáy hồ, ngơ ngác...


SÔNG ĐÊM

Mò mẫm tới chân trời giản gị thế mà cứ chê khó hiểu
à là vì sông chảy trong đêm
mát mẻ mênh mông mơ màng mệt mỏi
soi thấy ta trong ánh đêm một khuôn mặt lạ lùng
bí ẩn xõa tóc đen mượt
hơi ẩm bảo nơi người, ngày bối rối thì đêm chải chuốt
ta là dòng sông
là dòng sông đêm
Dòng sông dằn vặt bời bời
Ngày thì chảy tới đêm thời chảy đi

Soi cho ý nghĩ của ta về khuya
là những đôi đom đóm vừa ái ân vừa phát sáng
đèn hai bờ sông nháo nhác dắt díu nhau đi xem đô thị hóa toàn cầu
ban gì cho ta, ban mai đi, đợi quá lâu rồi!
và một buổi sáng tinh sương mở ra một dòng sông thánh thiết
nước ong óng phải lòng và lịch duyệt
Ăn mặc tử tế vào ra chào dòng sông.

Thơ Thi Hoàng/ Mai Văn Phấn đọc chọn


19. Thơ PHÙNG VĂN KHAI

MƯA

Đêm nay nữa chẵn năm đêm,
Chị như phận đá bên thềm nghe mưa.
Mưa rơi giọt giọt như cưa,
Mưa ngầm lắng xuống ngày xưa cái ngày.

Cái ngày mưa chậm như nay,
Bàn tay bấn bíu bàn tay ấm nồng.
Thương nhau xuống biển lên rừng,
Chờ nhau tóc bạc lưng còng như không

Lau ngàn lau trắng ngàn bông.
Trắng lây sang cả người trông đợi người.
Chiến tranh hai đận xa rồi,
Xô nghiêng chiều chậm rối lời cỏ xưa.

Năm nao giáp tết giao thừa,
Chị tôi cũng thức nghe mưa một mình...


TÌM

...Bãi bồi bát ngát dâu xanh ngát
thấp thoáng bên đường cô hái dâu...

Bãi bồi cát trắng xưa đâu.
Lô xô sóng thắp bạc màu lá xanh.
Cái thời tưởng sẽ mong manh,
Nỗi đau tưởng sẽ dần lành trong tim.

Nhưng dòng sông chẳng lặng im,
Phù sa mãi chẳng lấp chìm lỗi đau.
Nào người đã hứa gì đâu,
Nào ta đã dám nửa câu ước thề.

Chỉ là dạo ấy bờ đê,
Chở nhau một chuyến đi về thế thôi.
Thế rồi người ấy xa xôi,
Thế rồi ta cũng chân trời xa xăm.

Chiến trường dài mấy mươi năm,
Hai đầu cánh võng ai nằm nhớ ai.
Bao giờ thì là trầu phai,
Người không về… rét giêng hai lặng thầm.

Mẹ già như lá trầu thâm,
Nhìn con chiếc bóng lặng câm trước thềm.
Bao giờ ông Bụt hiện lên,
Thì xin một chuyến đò đêm vắng người...


CÔ TÔI

Cô tôi quét lá chờ chồng
Mùa nuôi cấy lớn người không thấy về
San sông lấp một câu thề
Im im sóng giấu ruột đê bão bùng

Mấy đời thuyền một đời song
Làng bao cô gái có chồng như cô
Sông trôi tắc nghẹn câu hò
Đất nâu gom nhặt lời ru lạc cành

Chong đèn xót sợi tóc xanh
Bơ vơ bám níu thác ghềnh nhân gian
Cô tôi quét lá đa làng
Lặng mong một bóng đò ngang cuối trời...


VỀ

... Ngày đi mẹ tiễn nơi đầu bãi
Lối cũ con về nay đã thu...

Con về tìm một lời ru,
Nửa đời vắng thiếu tiếng gù chim câu.
Con về thăm lại bờ dâu,
Gặp hoa khế tím rụng nâu đất vườn.

Đầu hè trái bưởi vàng ươm,
Tre cong ngọn vít nỗi buồn xuống đêm.
Gặp gì cũng thể lạ quen,
Cây cau vườn rắc trắng thềm hoa cau.

Tìm người chẳng thấy người đâu,
Hỏi em em đã từ lâu xuống thuyền.
Ba lô bạc trắng ba miền,
Cỏ may dệt kín nỗi niềm chắt chiu.

Một mình con, một mình chiều,
Một mình con với một chiều ngẩn ngơ...

Thơ Phùng Văn Khai/ Trần Nhương đọc chọn


20. Thơ ĐỖ VĂN KHOÁI

LẦN ĐẦU VỚI THANH HÓA

Trên những đại lộ dở dang và tôi dở dang
Lẩn trú từ mái hiên này đến mái hiên khác
Không một chỗ qua đêm
Khi mọi cửa đã khép rồi

Em thả ra cơn mưa này tiếp cơn mưa khác
Như thể cợt đùa tôi
Em dõi theo ánh mắt xanh của mình
Trên những ngọn đèn cao áp

Và tôi biết trách ai?
Chuyến tàu đến muộn màng - cơn mưa - hay chính em đi ngủ sớm
Sao đến được giữa dòng tim em
Tôi lạc lẫm vô cùng

Em ở đâu hởi những mái tóc Đơ mi gác sôn
Những hạt cườm đen trên ngần cổ trắng
Đang nép dưới chăn bông hay úp vào tay mẹ
Có mơ thấy tôi không? Đang đứng làm vết tích chờ mong
Nhưng có hề chi - cứ để lòng tôi chật ních những cơn giông.


THU THÀNH NỘI 

Từng ngày như chim em về lặng lẽ
Trên những vòng xe cho phố thay mùa
Có khoảng trời mùa như là tóc rối
Và mắt em buồn giăng những sợi mưa

Từng ngày nơi đây ta ngồi ngóng đợi
Một bóng em về trong thoáng mù cay
Có nỗi nhớ thầm trong chiều Thành Nội
Từ thuở yêu người thu nhuốm vàng tôi

Còn lại nơi đây mảnh chiều rụng vỡ
Em đi rồi trăng bỗng hoang vu
Còn lại nơi đây một màu sương thổi
Cùng với bao năm ngóng đợi mịt mù

Sao em vội mang thu về phố khác
Cho gió heo may ngập phía mong chờ
Ta vẫn ngồi đây thả mù khói thuốc
Để làm người thua cuộc với mùa thu.


VỚI BIỂN LĂNG CÔ 

Chiều Lăng Cô - chiều Lăng Cô
Bao nhiêu sóng trắng vỗ bờ hồn tôi
Biển vui giờ của bao người
Sao tôi như xác thuyền phơi bãi chiều

Chợt nghe vô nghĩa bao điều
Mênh mông tôi với biển chiều không em
Chân đèo đèn xuống trăng lên
Tôi ngồi như thế đã quên tôi rồi
Nói gì với biển biển ơi!
Em giờ là cánh buồm khơi phương nào?
Rót vào ly bọt sóng trào
Nâng lên biết chạm phía nào... Lăng Cô

Thơ Đỗ Văn Khoái / Ngô Minh đọc chọn

/ CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét