Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 25. Văn Lạc 26. Trúc Linh Lan 27. Vũ Thúy lan 28. Tường Linh 29. Nguyễn Đăng Luận 30. Lê Hữu Lương.

tho ban tho

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

25. Văn Lạc
26. Trúc Linh Lan
27. Vũ Thúy lan
28. Tường Linh
29. Nguyễn Đăng Luận
30. Lê Hữu Lương


25. Thơ VĂN LẠC


TRĂNG ĐỒNG HỚI


Phố đổ-tan rồi
Trăng Đồng Hới một màu bàng bạc
Sâu thẳm lòng người vết thương lở lói
Ba lô lên đường mang theo vầng trăng nhức nhối !

Nay trở về phố mới
Thị xã  lên đèn
Trăng sáng trong vành vạnh
Như mắt em vời vợi buổi ban đầu

Em gái ngắm nhìn hoa
Thấy trăng ngần càng tỏ
Người người ngắm nhìn trăng
Hoa Hồng càng thắm đỏ

Bà mẹ cắm nén hương
Nhớ những người đã ngã
Thị xã  Hoa Hồng đêm rằm hương tỏa
Lan lan xa thơm ngát đến vô cùng

Bao vầng trăng lửa khói qua rồi
Nay còn những mùa trăng đêm hẹn ước
Trăng sóng sánh trên cành dừa con nước...


SÓNG VÀ EM

Ngẩn ngơ cứ tiếc chiều se lạnh
Chưa được cùng em với biển êm
Chia tay chưa hẹn ngày gặp lại
Anh tặng thơ đề Sóng …và  em


Thơ Văn Lạc/ Tác giả gửi bài


26. Thơ TRÚC LINH LAN


SAPA ĐÊM CHỢ TÌNH


Sapa,
Sapa,
Dốc cao bát ngát.
Sapa
Sapa
Xe vòng quanh co chóng mặt

Sapa sương bay là đà theo tiếng hát
Cô gái Dao khăn đỏ say điệu khèn
Chàng trai H’Mông mắt nhìn mê đắm
Con gái H’Mông cười làm quen

Chợ tình ướt mưa đêm
Chiếc dù không che nổi nụ hôn hội ngộ
Những chiếc vòng leng keng biết em ở đó
Mưa cứ mưa… tay cứ trong tay

Con phố thức khuya bóng ngã đường dài
Môi ấm môi bịn rịn đêm từ biệt
Chợ tình Sapa  để ai thao thức
Bước chân về rạo rực yêu thương

Thác Tình Yêu mờ mịt hơi sương
Ta hẹn nhau để không bao giờ gặp
Bởi Suối vàng xa… rừng che lá thắp
Dang tay gọi gió về Thác Bạc ngàn xưa

Tiếng khèn đã lẫn vào đại ngàn mưa
Em gái Sapa ơi! Trái tim ta xao xuyến
Mai xa rồi,
Không ai đưa tiễn
Vương lại trong lòng mình một khoảng sương bay.



|ĐÁNH ĐỐ RỦI MAY


Ngửa bàn tay thấy mênh mông
Nắm bàn tay lại bão giông cuộc đời
Lá chao số phận nửa vời
Gió gieo đánh đố tiếng cười giêng hai.

Lật bàn tay, ngửa bàn tay
Trò chơi số phận rủi may kiếp người
Ai đem câu lục đâu rồi
Để cho câu bát mãi ngồi đợi trăng

Đếm thời gian, nghiêng thời gian
Chắt chiu hạnh phúc …đa đoan má hồng
Bóng trăng rơi xuống đáy sông
Níu câu duyên nợ long chong nỗi buồn.

Trầu vàng dãi nắng dầm sương
Cau xanh  vôi bạc mà nương đợi chờ
Ai ru con nhện giăng tơ
Bắt cầu em bước qua bờ nhân duyên.

Chắp tay em lạy lời nguyền
Vầng trăng đến hẹn đừng quên bữa rằm
Tay nâng chén rượu trăm năm.
Chẳng còn ai phải trầu không một mình



HÃY KHẮC EM VÀO TRÁI TIM ANH


Anh đừng khắc em vào đá
Nắng gió mưa rồi sẽ bào mòn
Em sẽ lẫn vào trong cát bụi
Biết anh còn có nhớ em không?

Anh đừng khắc em vào dòng sông
Xuôi biền biệt giề lục bình tím ngắt
Sông rồi cạn em lẫn vào trong đất
Anh sẽ tìm em ở đâu?

Anh đừng khắc em vào đêm thâu
Lá sắc lạnh nụ hôn buồn ngái ngủ
Rồi đêm cũng tàn ánh đèn khuya đơn lẻ
Bình minh xóa ký ức bâng khuâng

Anh đừng khắc em vào vầng trăng
Anh ơi trăng tròn rồi lại khuyết
Đêm ba mươi trăng âm thầm từ biệt
Cuộc tình như ly rượu cay.

Anh đừng khắc em vào mây
Lang thang vô định từng ngày
Khoảng trời rộng trập trùng giông bão
Ai sẽ ôm em trong vòng tay?

Ừ thì gió thổi lòng say
Anh khắc em rong chơi hết xuân thì thiếu nữ
Bay đi bay đi những giấc mơ mộng mị
Để rối rắm lòng gió trở mùa sang

Anh ơi! đừng khắc em vào những nơi không anh
Bởi sông sẽ cạn, đá cũng sẽ mòn
Mây bay, gió thổi…
Biển có sâu vẫn một bờ dịu vợi
Trăng có rằm, vẫn trừ tịch cuối năm.
Anh hãy khắc em vào trái tim anh 
Mỗi nhịp đập

thăng hoa thành nỗi nhớ!


TIẾNG ĐỜN KÌM


Người dạo đờn tâm sự quân vương
Thương người  ngọc gieo mình nơi cố quốc
Điệu vọng phu nghe buồn muốn khóc
Rèm ngọc xưa thánh thót giọt mưa thu
Tiếng đơn kìm nghe như sương sa
Tê tái lắm lòng người nâng phím
Hai sợi tơ rung giấc hoa phù phím
Ngai vàng đâu còn ảo mộng vương phi
Tiếng đờn kim rưng rưng chia ly
Lạy từ biệt người xưa đi vào quá khú
Khúc tương tư thành bi tình sử
Quân vương ơi! Còn lại nét hoang tàn
Tiếng nguyệt cầm ai rét lạnh quan san
Trăng cô phụ lạnh lùng nơi biên ải
Vó ngựa chinh phu bao giờ trở lại
Bờ dâu xa khuất bóng quân đi
Người dạo đờn buông năm ngón tay run
Trên thớ gỗ trăng rằm cung nguyệt
Tự nghìn xưa nay thành câu tài tử
Sóng tơ ngân vọng tiếng châu thổ buồn.



NHỮNG BIA MỘ BUỒN


Một đời xuân người không cần nữa
Cận kề quân vương,
Phút vui không bao giờ nếm thử
Những hạnh phúc đời thường xa xôi

Đời cứ quạnh hiu bao tiếng khóc cười
Bao vóc ngọc đi qua như một dây tơ lấp bụi
Đêm thổn thức
Đêm tình yêu
Đêm ái ân
Đêm mặn nồng chăn gối
Lạnh lùng sương rơi!

Vui cũng rơi nước mắt
Buồn cũng khóc đắng cay
Những son phấn,
Lụa là,
Những uy quyền phận mỏng
Giòng tộc quạnh hiu,
Đời đời ai thừa tự
Một tiếng than vọng nghìn sau.

Ngai vàng nay hoang phế
Rêu lạnh cung son
Những hoàng phi trôi vào quá vãng.
Những đời vua cũng trôi vào quá vãng
Người cũng trôi vào lãng quên

Tôi tình cờ qua đây
Chạnh lòng trước tường thành  rêu lạnh
Những bia mộ buồn,
Lá rơi,
Tiếng chuông chùa công phu
Đánh thức giấc xưa
Đánh thức những linh hồn tật nguyền
Đánh thức một ký ức đắng cay hoài vọng
Nén hương này tạm biệt kiếp nhân sinh.
12.11.11
Thơ Trúc Linh Lan/ BNN đọc chọn


27. Thơ VŨ THÚY LAN


LỜI TỪ CHỐI


Tôi thèm
một miếng gan trời
Tôi thèm mắt bão
ngoài khơi buông rèm

Tôi thèm
mưa cháy ngọn đèn
Tôi thèm ăn miếng
dế mèn ran kêu

Tôi thèm
ánh sáng tịch tiêu
Tôi thèm, tôi khát
những điều hư không

Tôi thèm
thôi rét mùa đông
Tôi thèm nhìn thấy
tấm lòng người xưa

Tôi thèm
tắt nắng hè trưa
Thèm trời xanh
đổ trận mưa tơi bời

Đố ai
làm được cho tôi
Tôi xin cất bước,
cùng người... nếu không



THU BA LẶNG THẦM


Lặng thầm nát tiếng lá rơi
Giọt thu ướt đẫm lời tôi lặng thầm
Lặng thầm làn gió thổi hồng
Ngẩn ngơ con sóng gợn sông lặng thầm

Lặng thầm trăng rắc mỏng sân
Chạnh thương tiếng cuốc nhả bầm đêm thu
Lặng thầm tím nỗi trầm tư
Buồn đong lệ đẫm thừa dư lặng thầm

Lặng thầm con dế lặng câm
U oa tiếng nấc khóc thầm ai hay
Lặng thầm trái đất ngừng quay
Sương buông lã chã ngất ngây lặng thầm

Lặng thầm sắc sắc không không
Cõi tu một kiếp tri âm phận rồi


Thơ Vũ Thúy Lan/ HXH đọc chọn


28. Thơ TƯỜNG LINH


UỐNG RƯỢU VỚI ÔNG LÁI ĐÒ BẾN CŨ


Uống rượu với ông lái đò bến cũ
Ngồi nán lại ngắm trăng với lão
khuya rồi chẳng ngại khách sang sông
rượu còn hơn nửa chai cũng đủ
nhớ mông lung và chuyện thêm nồng

Ngày chú nhỏ bỏ làng đi biệt
lão cũng vừa chí tuổi trung niên
tuổi đời cách chẵn hai con giáp
ba mươi năm chú lạc bao miền?

- Thưa, cụ vẫn đưa đò không nghỉ,
đưa đò ròng rã bấy nhiêu năm?

- Cũng như chú nhỏ làm thơ vậy
nào khác đưa đò cho thế nhân
phần lão đi hoài không thấy đến
trên sóng đâu quyền được mỏi chân

Chén này chú phải cạn nguyên chén
ơ kìa sao mắt lại se buồn?
chú về khuya khoắt gay tôm cá
chỉ có trăng đầy với rượu suông

- Cháu hỏi câu này không phải lắm:
cụ có bao giờ muốn đổi thay
cái nghề đi mãi mà không đến
lắm dập vùi xưa bạc bẽo nay?

Ông lão ném chai vừa hết rượu
làm xao nhẹ mặt sóng lăn tăn
trả lời chỉ tiếng cười khanh khách;
chỉ tiếng cười lay buốt ánh trăng.

Thơ Tường Linh/ BNN đọc chọn


29. Thơ NGUYỄN ĐĂNG LUẬN

LỜI THỀ LÁ SEN


Lá sen chưa kịp đi tu
Mà hoa cúc đã nhuộm thu óng vàng
Yêu em mua cốm làng Vòng
Nâng niu anh gói trong lòng lá sen
Lời thề hôm ấy của em
Thơm như cốm ướp hương sen giữa mùa
Không ngờ anh thật không ngờ
Lá sen rách . Cốm bây giờ thơm đâu ! ?


Thơ Nguyễn Đăng Luận/ BNN đọc chọn


30. Thơ LÝ HỮU LƯƠNG

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ CÕNG TRĂNG ĐỈNH CÔ- SAN


Lưng cong
cong lưỡi liềm
Môi cong
cong lưỡi liềm
Người đàn bà quấn chân xà cạp
cõng trăng lên đỉnh trời!
Trăng đựng trong ống bương
Trăng nằm nghiêng lưng váy áoHình ảnh nội tuyến 1
Trăng vỡ oà mồ hôi
giọt sóng sánh
bồng bềnh
bung being
chao nghiêng tóc gió.
Loài thú động tình, mắt sáng lân tinh
Liếm từng giọt trời rơi vãi!
Mùa nhọc nhằn lùi sâu
thăm thẳm…
Người đàn bà xà cạp quấn chân
ụp cả vầng trăng vào lu nước
trăng lăn tăn
cười…
sau đôi mắt.
những người đàn bà
họ đang duỗi dài chân trước cửa...
…gà rừng gáy sâu thăm thẳm
Trăng hạn đói rang sấp ngửa nền trời!!!

02.2012


NGHIÊNH


Đường nghiêng
Phố nghiêng
Sa pa
và tôi nghiêng

Gieo bàn chân thả lên trời tình tự
vốc gùi sau lưng những người đàn bà dân tộc
như ngàn đôi mắt thầm lặng
đợi một tiếng gió gằn lên
quẫy mình trong sương sớm
Quanh tôi chảy trôi và đi nhanh như hạt bụi
dưới bầu trời đám mây tai tái mân mê những khuôn mặt không đọc được xúc cảm

Ai bảo họ đẹp
những người đàn bà bó chân và xòe hoa váy
mút kem ở chợ như một niềm hạnh phúc
một niềm hạnh phúc con con không thể bằng lòng hơn

Phố nằm nghiêng
Ta vẫn nằm nghiêng
khỏa đời mình
lên bất tận
Nghiêng....

05.2013


MẶT NGƯỜI

Ta phóng sinh nỗi buồn
vào khung cửa
nơi mòn lưng đàn bà
những một nửa vầng trăng diệu vợi
Và từ đó phóng xa...
đã ngàn ngàn ĐÔI MẮT...
những ĐÔI MẮT gọi mùa tình về
quanh dốc núi
gọi những mảnh vụn vỡ lân tinh
khắc khoải...
giọt đều tan vào số phận... NGƯỜI...
....
Nắng vừa cháy lụi cải vàng nương
Trái dưa gang rạn rỡ toét mắt...
Người đàn bà lại trở vào giường
gối đầu vào thẳm sâu tóc rối
chẳng phải tóc mình nữa...
Ngoài mái hè hoàng hôn dại dại
Mặt người...sương trôi nghiêng!


Thơ Lý Hữu Lương/ Trần Vân Hạc gửi bài qua eMail


/ CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét